One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 162: Công viên Sabaody

Chương 162: Công viên Sabaody
Trong lúc mấy người cười nói đã gần tới buổi trưa, đương nhiên phải giữ Keimi lại ăn cơm trưa.
"Nhiều món thật, phong phú ghê!" Keimi nhìn một bàn thức ăn, lo lắng nói: "Nhỡ ăn không hết thì sao ạ?"
Trương Đạt Dã xoa đầu cô bé cười xấu xa: "Yên tâm, lượng cơm của anh rất lớn, một bữa có thể ăn một bé nhân ngư."
"Ơ~~~ Ăn nhân ngư á!"
Vẻ mặt Keimi bị dọa sợ rất khoa trương, dù đã quen thuộc cũng dễ dàng bị dọa.
"Ừ ừ, nhúng trứng rồi tẩm bột chiên xù..." Trương Đạt Dã nhe nanh, Tom phối hợp phát ra tiếng cười khủng bố, cái điệu cười tự động vọng lại của nó.
Keimi sợ hãi nhào vào lòng Artoria.
Toàn thân Trương Đạt Dã cũng nổi lên một tầng da gà: "Eo, tiếng cười này của Tom thật đáng sợ, rất thích hợp làm nhân vật phản diện."
Tom trưng ra vẻ mặt vô tội: Mèo chỉ đang phối hợp với ngài thôi.
Năm phút sau, những người khác ăn cơm vui vẻ, Trương Đạt Dã và Tom thì đi tu nước ừng ực.
Tom là một chiếc mèo có năng lực hành động rất mạnh, nói muốn cho muối vào cơm của Trương Đạt Dã thì phải cho. Lẽ ra kế hoạch là buổi tối cơ, nhưng đến trưa đã không nhịn được.
"Á khụ khụ khụ khụ~" Trương Đạt Dã vừa đưa một miếng cơm vào miệng đã rát cổ đến mức suýt phun cơm ra ngoài. Tom cười lăn cười bò đấm sàn nhà.
Trương Đạt Dã lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, nhân lúc Tom cười to thì tỉnh bơ đổi bát cơm cho nó.
Hệ quả của việc tổn thương lẫn nhau đó là cả hai đều miệng khô lưỡi khô, nhưng căn cứ nguyên tắc không được lãng phí thức ăn nên vẫn chia bát cơm làm đôi, mỗi người giải quyết một nửa.
Sau khi ăn xong cũng không thể để Keimi đợi ở dưới trong thời gian buôn bán được, Trương Đạt Dã quyết định để Tom đi với cô bé lên tầng trên đánh bài hoặc chơi cờ máy bay.
Đến chiều, Keimi tạm biệt mọi người: "Hôm nay em đã gây rắc rối cho mọi người nhiều rồi. Cũng đến lúc em nên về đây ạ."
Trương Đạt Dã chớp chớp mắt: "Thế à? Anh định chiều nay đưa mọi người đi công viên Sabaody chơi. Không biết tiểu thư nhân ngư có muốn đi cùng không nhỉ?"
"Muốn ạ!" Keimi nghe được công viên Sabaody thì không khống chế được bản thân, đuôi dùng sức nện xuống đất, cả người bắn lên treo lủng lẳng trên người Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã đón cô bé: "Muốn đi thì phải thay quần áo khác. Artoria, Manh Manh, hai người tìm một chiếc váy phù hợp với Keimi nhé. Tốt nhất là tìm thêm một đôi giày nữa."
"Không sao thật ạ?" Keimi hơi tỉnh táo lại, hỏi dò.
"Chỉ cần giấu kỹ cái đuôi là không sao." Trương Đạt Dã cảm thấy lần này Keimi về nhà chắc chắn sẽ kể với người nhà những gì mình gặp phải. Sau đó chắc là phải thật lâu mới tìm được cơ hội ra ngoài. Cậu dứt khoát nhân lúc rảnh rỗi thỏa mãn ước nguyện của cô bé.
Ngoài ra thì chính cậu cũng rất tò mò về công viên Sabaody, có lần đi ngang qua định vào xem thì bị Tóc Đỏ làm cho mất hứng. Lần này đúng dịp mọi người cùng nhau đi chơi.
Cuối cùng, Artoria tìm ra một chiếc váy liền dài ngang bắp chân, miễn cưỡng để Keimi nho nhỏ mặc thành váy dài chấm đất, vừa vặn che khuất đuôi cá. Mây người hơi tách vây đuôi cô bé ra, nhét vào hai cái giày, cô bé phải hơi dùng sức mới có thể cố định.
Phụ nữ tộc nhân ngư phái chờ tới sau 30 tuổi thì đuôi mới có thể tách ra, biến thành hai chân, đi lại như người bình thường, điển hình chính là bà Kokoro tại xưởng đóng tàu của Tom ở thành phố Thất Thủy.
Mà nhân ngư nam thì cả đời cũng không có hai chân, điển hình là nhân vật quốc vương Neptune của đảo Người Cá và Aladine của đoàn hải tặc Mặt Trời.
Thế nên dù Keimi đi giày cũng khó mà đi bộ được. Nếu là ở đảo Người Cá thì còn có thể mượn bong bóng để di chuyển thuận lợi. Nhưng lúc này chỉ đành cho bé ngồi xe bong bóng hoặc có người bế mới được.
May mà Keimi là trẻ con, được bế cũng không có gì khác thường.
công viên Sabaody là một sân chơi khổng lồ, diện tích trải rộng tổng cộng ba hòn đảo gồm GR32, GR33, GR34, cũng không biết là ông chủ lớn nào mở.
Du khách ở công viên tuy không bằng lượng du khách tới các danh lam thắng cảnh trong nước vào các kỳ nghỉ dài hạn, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Vòng đu quay cao ngất chọc trời, tàu lượn siêu tốc quỹ đạo cực khoa trương, thuyền hải tặc khổng lồ… Tiếng cười vui và tiếng thét chói tai vang lên liên tục, lại phối với bong bóng sặc sỡ sắc màu từ mặt đất trồi lên. Dù có là thế giới nhi đồng thì nơi này cũng vô cùng mộng ảo.
Sau khi vào công viên, Trương Đạt Dã lập tức nghe được ba tiếng thán phục đồng loạt: "Oa ~~~ "
Là giọng của Keimi, Thụy Manh Manh và Artoria.
Keimi và Thụy Manh Manh chưa từng chứng kiến nên hai mắt sáng rỡ còn chấp nhận được, ngay cả Artoria cũng không chững chạc như ngày thường, trưng ra dáng vẻ thiếu nữ.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng, hình như tuổi thơ của Artoria đều là huấn luyện, học tập và vân vân, khá là khô khan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận