One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 158: Tôi từ chối nhé (1)

Chương 158: Tôi từ chối nhé (1)
Mr.3 dứt khoát dọn ra chỗ dựa sau lưng, phòng ngừa người trẻ tuổi này kích động giết chết gã. Tuy gã cũng chẳng biết chỗ dựa sau lưng chân chính của mình là ai nữa.
"Kya hahahaha, đúng thế, đúng thế. Mau thả tụi này ra, nếu không các người sẽ biết tay!" Miss Valentine cười điên cuồng.
Mr.3 sa sầm mặt mũi. Ả này không nói gì sẽ chết à? Người ta mất công phí sức ở đây trấn an, cô lại ngồi đấy thêm lửa à?
Đồng đội heo! Tim mệt quá!
Trương Đạt Dã mượn gậy bóng chày của Tom, một gậy đánh Miss Valentine ngất xỉu, không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Cô gái này đúng là không biết tự đánh giá tình huống, cứ nhao nhao ầm ĩ không dứt.
"Giờ thì an tĩnh hơn rồi." Trương Đạt Dã dùng gậy đánh bóng nhẹ nhàng nhịp lên lòng bàn tay, nở nụ cười hiền lành với Mr.3: "Nếu ông muốn trò chuyện thì chúng ta trò chuyện đàng hoàng nhé. Tôi hỏi, ông trả lời, được chứ hả?"
Đây là uy hiếp đúng không? Uy hiếp rõ rành rành đúng không?
"Hoàn... Hoàn toàn không thành vấn đề!" Người này chắc chắn đang ám chỉ với gã ràng mình chẳng sợ Baroque Works gì hết, không ngoan ngoãn phối hợp thì phải bị đánh, thậm chí bị giết chết. Dục vọng sống sót của Mr.3 vô cùng mãnh liệt.
"Vậy xin mời ông nghe câu hỏi đầu tiên… À, đúng rồi." Trương Đạt Dã cởi áo khoác đưa cho Keimi: "Che cái đuôi của em đi một lát."
"Vâng, được ạ!" Keimi ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác. Bây giờ cô bé mới mười tuổi, áo khoác của Trương Đạt Dã đủ để cô bé che khuất cái đuôi.
Dù sao nơi này cũng là vùng đất trái phép, không phải nhà mình, bị người phát hiện thì cũng phiền toái lắm. Vừa rồi chiến đấu đã phát ra tiếng nổ không nhỏ, nói không chừng giờ an tĩnh lại sẽ có người tới kiểm tra tình huống.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một phen, cảm thấy vẫn không ổn thỏa, thế là dời địa điểm nói chuyện tới căn nhà bỏ hoang cạnh đó.
"Vậy bắt đầu vấn đề đây: Ông từ đâu tới? Định đi đâu? Mục đích tới nơi này là gì?" Trương Đạt Dã vừa há mồm chính là ba câu hỏi triết học.
Mr.3 bị hỏi đến sửng sốt, sau đó biết người này muốn gã nói rõ nguyên nhân, diễn biến, kết quả của toàn bộ câu chuyện.
"Chuyện là thế này. Khoảng hai mươi ngày trước, có người liên lạc với chúng tôi, đưa địa chỉ quán rượu của cậu, muốn cướp đoạt một con mèo.
Vốn dĩ chúng tôi chẳng có tí hứng thú nào với loại nhiệm vụ nhàm chán này đâu, còn muốn dạy dỗ tên kia một phen cơ. Nhưng vấn đề ở chỗ thù lao quá cao, nhiều đến mức đủ để ném đám đặc công cấp cao chúng tôi vào túi bán chung luôn ấy. Thế là..."
Trương Đạt Dã ý bảo thấu hiểu, cho nhiều quá mà: "Thế sao lúc tôi dẫn Tom ra ngoài một mình một mèo mà vẫn không ai trong số các ông ra tay?"
"Thì bởi lúc chúng tôi mới tới chỗ này thì phát hiện các cậu có quan hệ gì đó với nhân ngư kia, muốn nhân dịp kiếm thêm một khoản." Mr.3 khai hết kế hoạch của mình không chút giấu diếm.
Trương Đạt Dã thử men theo hướng suy nghĩ của gã, ngoại trừ phỏng đoán sai lầm về võ lực của quán rượu, những bộ phận khác hình như không có vấn đề gì cả.
Thế mới bảo ghét nhất là kẻ địch có đầu óc kiểu này.
"Người phát nhiệm vụ là ai ?" Trương Đạt Dã muốn xác nhận suy đoán của mình.
Mr.3 hoàn toàn không có ý định bảo mật thông tin khách hàng: "Là một thương nhân tên Bernice."
"Không đúng. Với tính cách cẩn thận của ông ta, lẽ ra sẽ không đích thân đi giao dịch trực tiếp với đám tội phạm các ông mới phải chứ? Sao các ông tra được là hắn?"
"Đúng là ông ta phái cấp dưới liên lạc với chúng tôi thật. Nhưng có nhóm The Unluckies, tra được đến trên đầu ông ta cũng dễ thôi."
"Tra cũng tra được rồi, ông ta lại nhiều tiền như thế, sao mấy ông không giết luôn cho nhanh?" Trương Đạt Dã thất vọng buồn lòng: "Đen ăn đen cũng không biết, mấy ông là tổ chức tội phạm kém cỏi nhất mà tôi biết đấy."
"Hì, hì hì..." Mr.3 cười gượng, thầm nhủ sao người này còn giống tội phạm hơn mình thế. Sau đó phổ cập khoa học phương châm làm việc của bọn họ cho Trương Đạt Dã:
"Điều tra ông ta chỉ là vì số tiền giao dịch lớn quá, chẳng may hắn không trả nổi thì chúng tôi cũng cần bảo đảm đúng không. Dưới tình huống như thế, chúng tôi vẫn sẽ không xuống tay với khách hàng của mình đâu..."
"Ông nói xem, nếu tôi muốn giải quyết Bernice thì nên làm thế nào?" Trương Đạt Dã đoán rằng trước khi Bernice biết tin quán rượu đã được giải quyết thì sẽ chẳng dám tới quần đảo Sabaody đâu, thế nên thuận miệng trưng cầu ý kiến "dân chuyên nghiệp".
"Cái này cứ giao cho chúng tôi là được!" Mr.3 cảm giác mình bắt được một đường sống rồi: "Chỉ cần cậu thả chúng tôi ra, tôi bảo đảm trong vòng một tháng sẽ giải quyết dứt điểm Bernice và cả thương đội của ông ta nữa!"
Trương Đạt Dã nhìn gã khinh bỉ: “Ông mới vừa rồi còn nói sẽ không xuống tay với khách hàng cơ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận