One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 144: Một cái bẫy chuột đơn giản (1)

Chương 144: Một cái bẫy chuột đơn giản (1)
Hai phút sau, có tiếng đồng hồ báo thức vang lên, là một cái đồng hồ báo thức kiểu cũ có búa đánh chuông. Búa đánh chuông nhanh chóng lắc lư trái phải nện vào chuông trên đồng hồ, cũng kéo theo một sợi sắt mảnh.
Mà đầu kia sợi sắt nối với một cái cưa, cái cưa bị đưa đẩy trước sau theo nhịp chuông, cưa một cây gỗ đứng thẳng. Cây gỗ rơi từ trên xuống, nện vào tay cầm cây kéo dựng đứng.
Cây kéo cắt ‘xoẹt’ một tiếng, cắt đứt một đầu sợi dây. Một cái búa bị dây nhỏ buộc lên rơi xuống, rơi trúng cái đòn bẩy bên dưới, đánh bay quả bóng bi-a ở đầu bên kia đòn bẩy.
Quả bóng bi-a màu đen ghi số 8 vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp giữa không trung, rơi xuống đài cao được Tom dựng từ ván gỗ mà thành, đụng phải một khối gỗ nhỏ… Hoặc nên gọi là quân bài domino.
Quân bài domino đổ rạp ngoằn ngoèo thật dài, vẽ ra hình cái đầu mèo xinh xắn rồi rơi vào một thùng nước bên dưới.
Thế là chút trọng lượng ấy phá hủy cân bằng của đầu bập bênh bên chỗ thùng nước, cầu bập bênh trĩu xuống, thùng nước đổ ra.
Nước trong thùng chuẩn xác rót vào một cái thùng khác treo bằng sợi dây, trọng lượng tăng dần, sợi dây nối trên thùng thúc đẩy một tổ hợp ròng rọc rất chi là phức tạp.
Cuối cùng, dây nhỏ ở phía cuối tổ hợp ròng rọc đứt lìa, thanh sắt khổng lồ treo trên xà nhà nện xuống không lưu tình chút nào.
Trên thanh sắt viết "100T", mà dưới thanh sắt chính là đám cặn bã chất đống trên chỗ Tom đánh dấu.
Rầm!
Hiện trường không hề máu me, một đám người đều bị đập thành người giấy, bị thanh sắt đè lún sâu dưới mặt đất mà thôi.
Bởi vì cái bẫy này là Tom thiết kế để bắt chuột, không phải để giết người, thế nên cũng không trí mạng.
Nếu đám người kia có cùng loại thể chất với Tom và Jerry thì sẽ khôi phục hình dáng ban đầu nhanh thôi. Không có thì cũng chịu rồi.
Khi thanh sắt khổng lồ nện xuống, cả tòa nhà cũng rung lên một cái. Sau đó, có lẽ là trùng hợp, mặt tường từ vị trí mấy người Trương Đạt Dã đào để đi ra ngoài bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Những mặt tường bị Tom phá đi lấy ván gỗ cũng tranh nhau nứt ra, cuối cùng cả tòa nhà sụp xuống, bụi bay mù mịt.
Biến cố quá bất ngờ làm đám người đi đường giật thon thót. Bọn họ thường xuyên gặp chuyện bất ngờ, thế nên phản xạ nhảy một bước thật dài, tránh đi vị trí nguy hiểm.
Có vài người đã rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn chằm chằm mảnh phế tích nọ và những người cũng đã rút vũ khí ở đầu kia phế tích.
‘Chắc chắn là chúng làm sụp căn nhà này! Chúng muốn mưu hại chúng ta!’ Hai bên liếc mắt đã khẳng định, đối diện là kẻ địch.
Hai bên đối đầu vốn bị cửa hàng nọ ngăn cách tầm mắt, giờ thì lâm vào giằng co.
Chẳng mấy chốc sau, đội ngũ bảo kê cửa hàng này cũng nhận được tin báo, tức tốc chạy đến.
Về việc cơ quan của Tom gây ra động tĩnh khủng bố như vậy, ngoại trừ Tom ra thì những người khác không thấy lạ chút nào. Đằng nào cũng thấy cạm bẫy phô trương như vậy rồi, bảo uy lực của nó nhỏ thôi thì ai tin?
Trương Đạt Dã tìm tới vị trí đầu của Tom, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Còn dám bảo mày không biết phá nhà."
Tom dùng sức lắc đầu. Không đời nào, nhà đấy không phải mèo phá. Mèo chỉ làm cái bẫy bắt chuột thôi!
"Được rồi. Chúng ta rút lui đi, không chừng nơi này sắp đánh một trận lớn." Trương Đạt Dã tính toán thời gian, cũng nên về mở tiệm rồi.
Mãi đến tối, chuyện xảy ra nơi này mới bị truyền ra ngoài. Lúc Trương Đạt Dã mở tiệm buổi tối mới nghe người ta bàn tán.
Đại khái là hai băng nhóm hơn mười người khai chiến, sau đó phe thứ ba mạnh mẽ nhúng tay, kết quả là hai băng nhóm nhỏ khai chiến trước lại bị xử sạch.
Nghe đâu đao, kiếm, súng ống đều xông pha, đánh rất chi là hăng hái.
Nhưng không ai nhắc đến cửa hàng nhỏ nghe nói là bị hai băng nhóm kia phá hủy. Chắc cảm thấy so với mấy bên bang phái đại chiến thì chuyện này đúng là bé nhỏ không đáng kể.
Đối với loại chuyện này, Trương Đạt Dã chỉ có thể nhận xét rằng: Lại thêm một đống ác ôn chết đi, rất đáng mừng.
Cũng không biết bên thắng cuối cùng có lai lịch gì, nghe nói cửa hàng kia do bọn chúng bao che, không biết liệu có thể tra được tới hang ổ bọn chúng, xử luôn đại ca chúng không.
...
Lúc này, người mà Trương Đạt Dã mong ngóng muốn xử lý đang nghe cấp dưới báo cáo từ Den Den Mushi.
"Vô cùng xin lỗi ngài, hôm nay tổn thất một cửa hàng." Thân là người phụ trách đóng tại Sabaody, hắn lo lắng sẽ chịu trừng phạt.
"Nguyên nhân là gì?" Giọng nói bên kia lạnh tanh.
"Hình như là vì hai bang phái nhỏ tranh đấu dẫn tới bị hủy. Nhưng vì nô lệ lẫn nhân viên cửa hàng đều mất tích nên cũng không loại trừ khả năng có người cố ý đến giải cứu nô lệ. Nhưng vì hai cửa hàng khác dưới trướng chúng ta đều bình an không có chuyện gì nên có thể khẳng định rằng hành động này không phải cố ý nhằm vào chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận