One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 619: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (1)

Chương 619: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (1)
Bởi vì đợt báo động vừa rồi, dân trong trấn đã thành thạo nhanh chóng trốn tới nơi cách bờ biển thật xa hoặc chui vào tầng hầm nhà mình rồi. Ở thời đại này, xây một tầng hầm bên dưới mỗi căn nhà là việc rất quan trọng, dù muốn giấu người hay giấu tiền đều chuẩn luôn.
Không ít dân thị trấn cũng đứng ở chỗ cao nhìn trận hải chiến đằng xa, sau khi xác nhận hải quân thắng lợi thì hoan hô báo tin tức tốt cho những người còn lại. Mỗi lần hải quân đánh bại hải tặc cũng là chuyện vui cho mọi người. Hôm nay chắc hẳn trên bàn cơm của mỗi gia đình đều sẽ thêm vài món ngon hoặc vài chai rượu ngon.
Các cư dân tị nạn đều hân hoan khích lệ, chạy chậm về nhà mình hoặc là cửa hàng của mình, khẩn trương kiểm tra xem có hỏng hóc gì không, có mất hàng hóa gì không.
Giữa không khí vui mừng len lỏi vài phần khẩn trương, một nhóm người nhỏ lại ngược dòng người mà đi tới, thấy chỗ nào mở cửa là chui vào tiêu xài.
"Hoan nghênh ghé thăm! Trái cây tươi đây, hôm nay đều chiết khấu 20% nhé!" Một ông chủ tiệm trái cây nhỏ nhiệt tình chào hỏi.
"Có chuyện tốt vậy sao?" Trương Đạt Dã sửng sốt, sau đó hào sảng vung tay lên: "Tôi lấy hết!"
Ông chủ mừng ra mặt. Thời buổi này kiếm tiền khó lắm, dù có giảm giá thì cũng lời hơn ngày thường nhiều rồi. Thế là ông chủ nhanh nhẹn phân loại, đóng thùng trái cây. Chỉ là loại nào ông chủ cũng nhặt ra vài quả đặt sang bên cạnh, cho vào một cái túi to.
Trương Đạt Dã chỉ túi trái cây kia: "Làm thế có ý gì?"
"À, xin lỗi cậu. Túi kia không bán đâu. Tôi nghe nói cuộc chiến vừa rồi gian nan lắm. Tôi định đi an ủi các hải quân bị thương."
Không chỉ mỗi ông chủ quán trái cây mà thôi, đã có rất nhiều người cầm thịt, rau, trứng gà gì đó đi về phía căn cứ hải quân.
Tim con người ta đều là thịt, thấy những gương mặt quen thuộc kia liều chết chiến đấu với hải tặc hung ác chỉ vì bảo vệ trấn nhỏ, bọn họ đương nhiên biết ơn sâu sắc từ tận đáy lòng.
Tuy rằng vẫn sẽ có người cảm thấy họ lĩnh tiền lương thì đương nhiên phải chiến đấu, nhưng càng nhiều người hiểu rõ lính hải quân tam đẳng bình thường nhất có mỗi vài vạn Belly mỗi tháng mà thôi, sao phải cược mạng chứ? Hết thảy đều là ý thức trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa trong lòng họ.
Dân thị trấn có nghe đồn chuyện hải quân nào đó giấu trên gạt dưới, cũng biết có thể gặp được một chi bộ hải quân có trách nhiệm đóng quân ở gần mình là chuyện may mắn đến mức nào. Vậy nên dân nơi đây đều kính nể, biết ơn các vị lính hải quân đáng yêu kia.
Trương Đạt Dã hơi hối hận khi hỏi câu kia, chờ lát nữa tới căn cứ hải quân ăn uống thả cửa lại có cảm giác tội lỗi cũng nên. Nhưng nghĩ kỹ thì đâu phải lính hải quân bỏ tiền túi đâu, cho nên cậu lại bình thường trở lại.
Cậu thuê một chiếc xe ba gác cạnh đường, kéo mấy thùng trái cây đi mua sắm thứ khác.
Tom lẽ đương nhiên ngồi lên xe, chiếc mèo lười này được ngồi thì sẽ không đứng, được nằm là chắc chắn không ngồi.
Wendy vừa tiêu hao không ít thể lực được Perona xúi giục cũng ngồi trên xe, Perona còn mượn cớ chăm sóc Wendy nên thuận thế ngồi theo luôn.
Trương Đạt Dã ghẹo: “Ai đấy có phải nên xuống tự đi bộ không hả? Suốt ngày ăn mấy thứ nhiều đường giàu calo, lại không thích vận động, cẩn thận béo thành Lỗ Đại Sơn bây giờ!”
Trên đỉnh đầu Tom hiện lên hình ảnh nó béo lên, lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, béo thì giảm béo là được, giảm béo dễ mà.
Trương Đạt Dã phủi bay bong bóng tưởng tượng trên đầu nó: “Tao có nói mày đâu.”
Perona hừ một tiếng: “Ai cần anh lo. Coi như tiền lãi vì anh trộm đồ ăn vặt của em! Sao bảo đi mua đồ ăn vặt đền cho em cơ mà?”
“Giỏi mỗi ăn vặt thôi. Giờ anh kéo em đến chợ thú cưng bán.”
“Sao lại là thú cưng?”
Trong lúc cười đùa, mọi người dạo khắp một vòng đường phố trấn nhỏ. Xe kéo chất thêm ít rau dưa, các loại thịt, thêm vài thùng kem đánh răng và vật dụng hàng ngày khác.
Artoria tay trái cầm một chuỗi xiên, tay phải cầm Taiyaki, quay đầu nhìn chằm chằm một cửa hàng bán đồ giải khát lạnh, đáy mắt viết mấy chữ ‘muốn ăn kem’.
Vài phút sau, mỗi người đều cầm một cây kem, ngoại trừ Diệp Ngôn… Vị này tự biến mình thành cây kem. Theo cậu ta nói, đây là hành vi nghệ thuật ‘giá lạnh mùa đông’, tới buổi tối cũng có thể gọi là ‘giá lạnh dưới ánh trăng’, tác phẩm rất có ý cảnh.
Sau khi ra khỏi cửa hàng đồ uống lạnh, ông chủ chẳng những nằng nặc không chịu lấy tiền mà còn đòi phát lương cho Diệp Ngôn, nhờ cậu ta giúp mình phát tờ rơi quảng cáo.
Diệp Ngôn giải thích đi giải thích lại rằng đây là hành vi nghệ thuật, nhưng cuối cùng vẫn nhận tờ rơi và tiền mặt, hăng hái vừa đi vừa quảng cáo: “Cửa hàng giải khát Ice-Cream có sản phẩm mới ra, giảm giá 20% nha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận