One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 145: Một cái bẫy chuột đơn giản (2)

Chương 145: Một cái bẫy chuột đơn giản (2)
Bọn họ không tìm được chủ cửa hàng và nhân viên ở đâu. Tuy trên mặt đất chính giữa phế tích có cắm một thanh sắt rất đáng nghi, nhưng mười mấy người cùng xông lên cũng không nhấc lên nổi. Thế nên không ai cho rằng có người dùng thứ khủng bố này để hủy thi diệt tích.
"Thế thì các cậu tự giải quyết đi. Một cửa hàng thôi mà, dạo này tôi không có hơi sức đâu quản chuyện nhỏ nhặt như thế."
"Rõ!"
Điện thoại cúp máy, bên cạnh có người hỏi: "Bên Sabaody xảy ra chuyện à? Không cần phái người tới xử lý hả?"
"Không quan trọng, bước chân vào cái lĩnh vực kia chỉ là ván cầu để chúng ta tiếp xúc với thế giới ngầm thôi. Kiểu kinh doanh kia sớm muộn gì cũng sẽ bị thời đại vứt bỏ.
Việc quan trọng nhất bây giờ là kế hoạch tiếp đến của chúng ta. Hãy để chúng ta tặng đám người kia một niềm vui bất ngờ đi, fufu fufufu..."
Điệu cười đặc trưng của Doflamingo
* Điệu cười đặc trưng của Doflamingo
Dưới trạng thái không rõ tình huống, Trương Đạt Dã đã cách không khịa ông anh Mingo một phen. Mà có khi sau này còn thường xuyên khịa.
Nhưng dù cậu có biết cũng sẽ chỉ tiến hành càng bí mật hơn thôi. Tuy cậu cũng sợ đấy, chẳng qua chưa đến nỗi nghe thấy tên Doflamingo là phải đi đường vòng.
Vùng đất trái phép có không biết bao nhiêu sản nghiệp liên quan đến buôn bán nhân khẩu có mắc mứu với Doflamingo, Trương Đạt Dã biết điểm này. Chỉ cần cậu không hành động nổi bật quá thì chắc Doflamingo sẽ chẳng lôi cả đoàn hải tặc tới đánh nhau đâu.
Nếu chỉ phái tới một, hai nhân viên thì cậu có thể vui sướng chuẩn bị lĩnh thưởng truy nã.
Mấy ngày sau đó, Trương Đạt Dã duy trì cuộc sống mỗi ngày mở tiệm, rèn luyện, rút thưởng, ra ngoài mua sắm.
So với chuyện tiếp tục ra ngoài gây sự, giờ cậu càng muốn chờ người định mưu hại mình đến cửa hơn.
Chỉ vì chế tạo cơ hội cho bọn chúng, mấy ngày nay đoạn đường chạy bộ sáng sớm đều bị lựa chọn ngang qua những khu vực vắng vẻ, tiếc là chẳng ai tới mai phục cả.
"Hay lần sau tôi ra ngoài một mình, tạo cơ hội cho bọn chúng nhỉ?" Trương Đạt Dã cảm thấy có khi là vì nhà mình lần nào cũng hành động tập thể, đối phương cảm thấy đánh không lại nên không dám làm gì.
"Chắc là nguy hiểm lắm đấy? Dù có thể dụ người ta ra, nếu sếp bị bắt chẳng phải còn phức tạp hơn à?" Thụy Manh Manh lo lắng nói.
"Sao tôi cứ cảm thấy cô ám chỉ sức chiến đấu của tôi không ra gì." Trương Đạt Dã khó chịu: "Tôi cũng biết là nguy hiểm. Hay thế này đi, tôi ra ngoài mua sắm, Artoria tàng hình đi theo?"
Artoria gật đầu: "Có thể thử một lần."
Thế là Trương Đạt Dã cầm danh sách mua sắm Tom liệt kê, cưỡi xe bong bóng ra khỏi quán rượu.
Trên đường đi, cậu vừa đối chiếu danh sách vừa chọn lựa giữa các quầy hàng. Giống với mọi khi đi mua sắm.
Nhưng khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt và bánh ngọt, Trương Đạt Dã chốc lát lại cảm thấy áo mình bị giật nhẹ.
Trương Đạt Dã hiểu ý, vươn tay chỉ trước mặt quầy hàng: "Cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa..."
Ông chủ nhìn là vui vẻ, người quen nha, lại còn là khách hàng lớn nữa chứ: "Cậu em Đạt Dã đến à. Tôi biết, tôi hiểu, không lấy mấy thứ này, còn lại mỗi loại mười kg đúng không?"
"..." Trương Đạt Dã trầm mặc, luôn cảm thấy bị ông chủ coi thành vung tiền như rác.
Ông chủ vừa cân hàng vừa hỏi chuyện: "Sao hôm nay cậu em ra ngoài mua đồ một mình thế?"
Trương Đạt Dã thuận miệng đáp: "Hôm nay bọn họ đều có việc, không có thời gian."
Ông chủ thoáng thất vọng: "Ơ? Người bận bịu không ra ngoài được thì còn dễ hiểu. Nhưng sao không đưa Tom đi cùng?"
Tôi còn tưởng chú quan tâm chúng tôi, hóa ra là muốn vuốt ve mèo nhà tôi: "Chú thích Tom thế cơ à?"
"Ai lại không thích chú mèo nhỏ thông minh như vậy cơ chứ? Tôi còn cố ý chuẩn bị cá khô nhỏ cho nó đây này." Ông chủ chỉ cái túi mình đặt dưới quầy.
"À." Trương Đạt Dã hờ hững: "Cứ giao cá khô cho tôi là được. Tôi giúp chú đưa cho nó."
"Xùy..." Ông chủ cười nhạo: "Cậu em á? Cậu em mà lấy thì phải trả tiền."
Trương Đạt Dã: "..."
Trương Đạt Dã khó chịu: "Đưa đây, trả tiền thì trả tiền!"
Dạo xong khu chợ ở GR59, Trương Đạt Dã rất tự nhiên cưỡi xe đi về phía GR58.
Ở giữa phải đi qua một đoàn đường vắng vẻ hoang tàn, hi vọng bọn chúng ra sức một tí.
"Vừa rồi tôi bị ông chủ bẫy đúng không?" Trương Đạt Dã vừa đi xe vừa nhìn chằm chằm túi cá khô nhỏ ở giỏ xe, cắn răng nói: "Gian thương!"
Mãi đến khi Trương Đạt Dã mua sắm xong, quay về quán rượu đều không có ai xông ra làm gì cậu. Rõ ràng dọc đường đi có rất nhiều chỗ thích hợp để mai phục.
"Sao chúng không mắc câu thế? Hay tôi lộ liễu quá?" Trương Đạt Dã hậm hực. Chắc không ai có thể nghĩ tới cậu có đạo cụ gian lận như mực tàng hình mới phải.
Artoria nói: "Chắc tại mục đích của bọn chúng là Tom chứ không phải cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận