One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 308: Chuyện kẻ địch không mong muốn, mình càng thích... Oái! (2)

Chương 308: Chuyện kẻ địch không mong muốn, mình càng thích... Oái! (2)
Bằng sức lực của cậu bây giờ đã có thể dùng cây đèn đường như dùng gậy. Cậu thuận tay múa đèn một vòng, sau đó mới đập một nhát lên đầu chó của chó ba đầu.
Vì công bằng, tiện thể cho mỗi cái đầu còn lại một nhát.
Chó ba đầu hoành tráng uy phong ngã xuống đất với ba cục u to tướng trên ba cái đầu. Nó quẫy đuôi, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt. Chính xác, nó là một con chó bắt nạt kẻ yếu.
Vừa khéo, bên Trương Đạt Dã có một chiếc mèo bắt nạt kẻ yếu.
Tom cười híp mắt đi tới một cái đầu chó lớn, lắc đầu rồi chép miệng, còn vung vẩy nắm tay, tung tăng khiêu khích.
"Roạt~" Cái đầu chó bị khiêu khích vươn lưỡi liếm thẳng Tom vào trong miệng.
"Còn không ngoan à!" Đèn đường trong tay Trương Đạt Dã lại nện lên đầu chó.
Một trong hai con mắt của cái đầu chó bị đánh hiện hình vòng xoáy như nhang muỗi, mắt còn lại xuất hiện Tom.
Tom ở bên trong gõ cửa, con mắt kia mở ra cái két như ô cửa sổ, chờ Tom đi ra mới khép lại, khôi phục nguyên trạng.
Diệp Ngôn chưa quá quen thuộc với Tom, thấy thế thì như hiểu ra cái gì: "Hóa ra cấu tạo bên trong của zombie nơi này là như thế à?"
"Không, cái này chẳng liên quan đồng nào với cấu tạo của zombie cả."
Bởi vì quá xấu xí, chó ba đầu bị chê bai ghét bỏ, ý tưởng bắt nó làm vật cưỡi của Trương Đạt Dã tuyên cáo thất bại.
"Không cưỡi thì thôi, đúng là nó xấu thật, mùi trên người cũng gớm nữa. Chẳng biết bao lâu rồi chưa tắm." Trương Đạt Dã suy tính xem có nên đút cho nó một túi muối không.
"Để tôi, chẳng phải nói không muốn để người chú ý à." Diệp Ngôn đi tới trước mặt chó ba đầu, chỉ ra sau lưng nó: "Đồ ăn chó siêu ngon kìa!"
"Gấu?" Chó ba đầu ngây thơ lập tức nghiêng đầu. Cái đầu cáo chắc chơi chung với đầu chó lâu quá, cũng không nhịn được cám dỗ quay đầu nhìn theo.
Diệp Ngôn lập tức nhảy lên cao, Chùy trấn hồn lần lượt gõ lên ba cái đầu kia: "3 liên kích Chùy một giờ!"
Chó ba đầu tội nghiệp lần lượt nghẹo ba cái cổ, lè lưỡi hôn mê bất tỉnh.
Chùy định giờ là kỹ năng sở trường của Người Cầm Canh, từ Chùy năm giây đến Chùy một giờ, nói là làm người choáng váng bao lâu sẽ choáng váng bao lâu. Chẳng qua nếu muốn làm người ta choáng nguyên một ngày thì phải chồng thêm lên bằng cách dùng 24 liên kích Chùy một giờ.
Bởi vì không xác định ba cái đầu của chó ba đầu nên phán định thế nào, Diệp Ngôn cho mỗi cái đầu một Chùy một giờ.
Trương Đạt Dã đá đá chó ba đầu đã ngất xỉu: "Một giờ không an toàn. Hay thêm vài nhát đi."
"10 liên kích Chùy một giờ!" Tay Diệp Ngôn nện xuống mỗi cái đầu chó 10 lần nhanh như thể bị co giật. Thao tác vô cùng thành thạo, không hổ danh Kẻ Gõ Chiêng.
Sau khi đánh choáng chó ba đầu, mọi người đi dọc cái rãnh sâu này một đoạn ngắn thì thấy được bậc thang đi lên. Cũng không biết lúc thiết kế nghĩ sao nữa, chờ kẻ địch ngã chết rồi đi xuống cầu thang nhặt xác à?
Lên tới mặt đất, tầm mắt thoáng đãng hơn nhiều. Tuy sương mù dày đặc vẫn như cũ nhưng tầm mắt lại khá hơn lúc ở trên biển.
Mọi người còn cần xuyên qua một đoạn đất bằng và một cánh rừng là có thể đến lâu đài của Moria.
Chẳng qua mảnh đất bằng kia không phải đất bằng bình thường, mà là một mảnh nghĩa địa, khắp nơi đều là bia mộ màu đen, có cái hình vuông, có cái hình giá chữ thập, cần gì có nấy, trông giống hệt cái game nào đó.
Cả đám tới gần mảnh bia mộ kia, Trương Đạt Dã vừa đi vừa thì thầm: "Một sóng zombie sắp đánh tới."
Những người khác coi như bình tĩnh, sau khi biết mặt mũi zombie thế nào thì không cảm thấy đáng sợ nữa.
Chỉ có Tom vẫn không chịu nổi. Tay trái nó cầm một túi muối, tay phải xách một chuỗi tỏi, trước ngực đeo giá chữ thập, trong lòng vẫn luôn lẩm bẩm khẩu quyết đuổi quỷ chủ nhân dạy… 'Yêu ma quỷ quái mau cút đi, yêu ma quỷ quái mau cút đi...'
‘Roạt!’
Một cánh tay gầy đến chỉ còn da bọc xương từ dưới đất chui lên, quơ cào không khí mấy cái, sau đó toàn bộ cánh tay vươn ra bấu víu mặt đất. Cánh tay này dùng sức, một cái đầu lâu khô khốc ló từ dưới đất lên, sau đó là cơ thể, hai chân.
Quần áo trên người con zombie này rách bươm, vẻ mặt hơi dữ tợn, động tác chậm chạp cứng đờ, như kiểu nỗ lực tạo ra bầu không khí kinh dị vậy.
Mọi người an tĩnh xem nó biểu diễn, chỉ có Tom bị dọa sợ mất vía, lần lượt ném tỏi, túi muối, giá thập tự trong tay về phía nó.
Thế còn chưa xong, chẳng hiểu Tom móc đâu ra bóng bida, bóng tennis, bowling, xì gà, bể cá, bàn là điện, gậy bóng chày, cán bột, búa nhỏ… Đủ loại đồ ngổn ngang rơi hết lên đầu zombie, xếp thành núi nhỏ. Lúc này thì chẳng những nện cho nó choáng váng đầu óc mà còn chôn cả người nó luôn.
Tom ném đồ đến khi mệt lử mới dừng lại nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận