One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 445: Khỉ Vàng cũng được việc đó chứ (3)

Chương 445: Khỉ Vàng cũng được việc đó chứ (3)
Perona đang cuộn tròn trên ghế sofa với cốc cacao nóng, bên cạnh là Kumashi của mình. Cô nhóc đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thế cơ mà, chỉ mong Trương Đạt Dã sẽ quên bài tập về nhà và vân vân.
Brook lục tủ lấy một hộp sữa tươi… Bọn họ mua thùng chứa sữa ở thành phố Thất Thủy, khả năng bảo quản rất lâu. Trương Đạt Dã quá lười để phàn nàn về khoa học kỹ thuật lộn xộn trong thế giới này rồi.
“Ah~ Sống lại rồi! Trong xương của tôi đã tràn đầy canxi! Yohohoho~” Sau khi uống một hơi cạn hộp sữa bò, Brook đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
“Canxi trong sữa có tác dụng thật à?” Trương Đạt Dã cảm thấy đa phần là Brook bị kiểu như ám thị tâm lý hơn. Chẳng qua là chú ta uống sữa bò xong thì phát huy sức mạnh của trái ác quỷ càng tốt thôi mà: “Nghe nói chú bị thương à?”
“Tuy lúc chiến đấu không bị thương, nhưng hình như lúc mọi người đè lên tôi nghe được tiếng xương gãy.” Brook u oán: “Với cả lúc về đi nhanh quá, tôi bị trật eo, dù sao tôi cũng đã già rồi…”
“À… xin lỗi chú.” Trương Đạt Dã xin lỗi Brook, vì cậu cũng là một trong những người đè lên hắn.
“Không sao! Chỉ cần có sữa, dù gãy xương cũng có thể lành lại!” Cũng không hiểu Brook uống sữa hay chất kích thích, liên tục bày đủ loại pose: “45 độ! Yohohoho!”
Trương Đạt Dã bật cười, khôi phục mọi vết thương chỉ bằng một cốc sữa thì chuẩn thần kỹ rồi: “Artoria, vết thương của cô thế nào?”
“Tôi á? Tôi không sao.” Artoria cử động cánh tay của mình, vì cô mặc áo dài tay nên không thể nhìn thấy băng vải: “Dù bị một vài vết thương nhưng Manh Manh và Perona đã giúp xử lý, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Vậy thì tốt.” Trương Đạt Dã nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra Perona: “Perona cũng giúp đỡ à?”
“Chứ sao! Ánh mắt nghi ngờ đấy là có ý gì hả? Em không đáng tin cậy đến thế à?” Perona bất mãn: “Em đã giúp dán miếng băng cá nhân kia đấy!”
“Phì, không… không phải. Ha ha, em đã giúp được nhiều lắm đấy. Hì hì, rất đáng tin cậy.” Trương Đạt Dã nhịn cười thất bại.
Perona nổi giận ném chiếc gối tựa sofa qua.
Chẳng qua trông Artoria dán miếng băng cá nhân trên mặt khá dễ thương. Quả nhiên bản chất của băng cá nhân là trang sức, xét theo phương diện này thì đúng là Perona đã giúp ích rất nhiều.
Buổi tối mọi người ngủ rất ngon. Nghĩ đến chuyện ngoài Diệp Ngôn đang gác đêm bên ngoài còn có Chim Trĩ Xanh và Khỉ Vàng cũng đứng gác gần đó là Trương Đạt Dã ngủ rất yên tâm. Bình thường ai lại có đãi ngộ nhường này cơ chứ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm tắm rửa và ăn uống, sau đó định đi tìm Khỉ Vàng hỏi thăm tình hình. Bây giờ phạm vi lớn mặt biển đã bị đóng băng, bọn họ không cách nào hạ thuyền xuống được.
Nếu tùy tiện phá vỡ lớp băng thì sợ sẽ ảnh hưởng đến các trụ băng đang nâng giữ các đảo nhỏ.
Chỉ là bọn họ chưa kịp khởi hành, một đội hải quân đã nhấc từng cái rương đi về phía Hope. Người dẫn đội trông rất đặc biệt, cái đầu khá dài, cái mũ hải quân trên đỉnh đầu cao ngất có vẻ nhỏ bé hẳn, khá là buồn cười.
“Xin hỏi, các vị có phải đoàn du lịch Hope không? Tôi là trung tướng Strawberry của bộ chỉ huy hải quân.” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Strawberry kính quân lễ: “Cảm ơn các vị đã nỗ lực bảo vệ dân thường và nỗ lực bắt Sư Tử Vàng!”
“Chào ngài trung tướng, những thứ này là gì thế?” Trương Đạt Dã chỉ vào đống rương và hỏi.
“Đây là những bảo vật được tìm thấy trong lâu đài khi bắt giữ những dư đảng của băng Sư Tử Vàng. Theo chỉ thị của đại tướng Borsalino, đây là chiến lợi phẩm thuộc về các vị, bao gồm hai thanh kiếm nổi danh của Sư Tử Vàng đều giao hết cho các vị.”
“À, cảm ơn nhiều.” Trương Đạt Dã chỉ mải nghĩ đến tiền thưởng, suýt chút nữa quên mất chuyện này. Đánh boss xong mà không sờ xác cũng chẳng buồn mở rương báu. Đúng là sai lầm lớn.
Thuật ngữ game: Sau khi đánh boss, xác boss sẽ rơi ra vật phẩm có phẩm chất nhất định. Boss lớn sẽ có rương báu.
*Thuật ngữ game: Sau khi đánh boss, xác boss sẽ rơi ra vật phẩm có phẩm chất nhất định. Boss lớn sẽ có rương báu.
Khỉ Vàng cũng được việc đấy chứ!
Thoạt nhìn thì kho báu của Sư Tử Vàng còn chẳng nhiều bằng Moria, một mặt là vì Sư Tử Vàng muốn khiêm tốn, mặt khác cũng vì hắn phải nuôi cả một đám cấp dưới, chưa kể… Làm nghiên cứu khoa học là việc đốt tiền lắm.
Trương Đạt Dã cầm Oto và Kogarashi lên thử cảm giác, nhưng cậu lại không phải kiếm sĩ thiên tài gì cho cam, không hề có cảm nhận được kiếm tốt hay xấu. Dù là thanh hắc kiếm Shusui kia cậu cũng chỉ biết nó cứng rắn và sắc bén vô cùng thôi, không thể nói rõ tốt ở điểm nào.
Trương Đạt Dã vui sướng nhận rương báu và bảo kiếm: "Cảm ơn các vị đã cố ý đi một chuyến."
"Bổn phận mà thôi." Strawberry nói tiếp: "Ngoài ra đại tướng Borsalino lệnh tôi báo với các bạn, thứ các bạn muốn sẽ được chỉnh lý thành sách, đưa tới cùng phần thưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận