One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 540: Cậu nhóc hám gái (2)

Chương 540: Cậu nhóc hám gái (2)
Zeff cũng thông qua vài điểm đặc thù nhận ra đây là đoàn du lịch Hope, chẳng qua hắn không nói gì cả. Dù ai tới nhà hàng thì hắn cũng chỉ coi đối phương là khách, hắn chỉ là đầu bếp mà thôi.
Sau khi Zeff đi rồi, Sharkler khẽ nói: “Người này là hải tặc Zeff Chân Đỏ, từng là thuyền trưởng của băng hải tặc Cook. Hắn đã từng nổi danh ở Đại Hải Trình một thời gian, sau đó không còn tin tức gì nữa.”
“Không ngờ đúng là hải tặc mở nhà hàng thật.” Những người khác ít nhiều đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có mỗi Artoria và Tom là ăn uống thả ga. Hai vị này không quan tâm nhà hàng có phải do hải tặc mở hay không, chỉ biết thức ăn ở đây ngon nhức nách.
Trương Đạt Dã hỏi: “Có tiền thưởng không?”
Sharkler trả lời: “Không có. Theo thông tin mà tôi nắm giữ, băng hải tặc Cook đã gặp nạn trên biển, sau đó hải quân nhận định cả băng hải tặc đều chết sạch, tiền thưởng đều triệt tiêu.”
“Lại gặp ‘người chết’ nữa rồi.” Trương Đạt Dã nhìn Brook. Brook là người đã chết về mặt sinh học, còn Zeff là người đã chết về mặt pháp lý, hai người này đúng là có duyên với nhau.
Brook nhìn Trương Đạt Dã bằng đôi hốc mắt đen ngòm của mình: “Xin cậu Đạt Dã đừng nhìn tôi như vậy. Tôi cứ cảm thấy cậu đang nghĩ điều gì đó rất quá đáng.”
“Xin lỗi.” Trương Đạt Dã nhận sai cực chân thành.
Brook lại càng khó chịu hơn: “Xin hãy bác bỏ lời của tôi đi chứ. Thì ra cậu đang nghĩ đến chuyện mất lịch sự thật à! Quá đáng lắm đấy!”
“Xin lỗi mà~”
“Cậu nói xin lỗi nhiều lần là vì muốn giễu cợt tôi đấy à? Là vì tôi không nghe người khác nói chuyện bằng tai ư? Yohohohoho~”
Sharkler phớt lờ câu đùa lạnh của Brook rồi hỏi: “Sếp Đạt Dã, chúng ta cần làm gì không?”
Trương Đạt Dã lắc đầu: “Khỏi đi. Chỉ cần hắn không mở tiệm để ăn cướp là được.”

Trong nhà bếp, các đầu bếp của Baratie đang bận rộn với công việc của mình mà không hề rối loạn, thậm chí còn rảnh để tán dóc.
“Patty, lần này có hẳn mười vị khách thật à?”
“Chứ sao, trước giờ tôi không đếm sai số lượng khách đâu.”
Tất cả đầu bếp đều tin điều này. Tên Patty này thật sự đối xử với những vị khách lắm tiền như Thượng Đế.
“Nhưng họ gọi nhiều món quá đi chứ? Trước giờ làm gì có ai mới vào đã gọi cả cuốn menu thế đâu?”
Zeff đẩy toa xe quay về nhà bếp, thấy bọn họ thoải mái như thế thì nói: “Mọi người hãy nâng cao tinh thần cho tôi, những vị khách đó không phải người bình thường. Lỡ đâu chúng ta kiệt sức gục ngã trước khi lấp đầy bụng khách thì mất mặt lắm.”
“Ông chủ nói đùa à? Chỉ nấu cho mười người ăn thôi mà. Tôi làm cả ngày còn được.”
“Đúng đấy, ở đâu ra chuyện đầu bếp kiệt sức vì nấu ăn chứ.”
Sanji đang rửa bát ở trong bồn, nghe Zeff nói vậy bèn tò mò hỏi: “Lão già, chú bảo mấy người đó không phải người bình thường là có ý gì?”
Zeff nhìn Sanji: “Họ là đoàn du lịch đến từ Đại Hải Trình, mỗi thành viên đều không phải người thường.”
“Đại Hải Trình á?”
“Có phải là đoàn du lịch kia không? Thế thì…”
Các đầu bếp đều kinh ngạc, tôi một câu anh một câu tán dóc về đoàn du lịch Hope.
Nhưng Sanji chẳng nghe lọt tai được câu nào cả, trong đầu cậu lúc này chỉ có ba chữ “Đại Hải Trình”. Nếu bọn họ đến từ Đại Hải Trình thì liệu đã từng thấy ALL-BLUE chưa nhỉ?
Trước kia mỗi lần cậu nhắc đến chuyện này thì luôn bị mọi người chế giễu, chỉ có mỗi Zeff cũng tin rằng ALL-BLUE có tồn tại. Vậy cậu có thể nhận được đáp án chính xác từ những vị khách kia hay không?
Sanji mong chờ, cũng hơi thấp thỏm.
“Sanji, thức ăn bên này đã sẵn sàng rồi, bàn số 7.”
“Bên này cũng vậy.”
“Cả bên này nữa.”
Các đầu bếp vừa trò chuyện vừa liến thoắng với công việc của mình, từng món ăn tinh xảo nhanh chóng được hoàn thành và bày lên đĩa.
“Đây ạ.” Nhóc Sanji mới học nấu nướng chưa được bao lâu, tuy thi thoảng cậu cũng nấu ăn nhưng chưa đạt điều kiện được nấu cho khách, vì vậy tạm thời cậu chỉ có thể vừa học vừa chạy vặt.
Sanji đẩy toa xe ra ngoài, lát sau đã vội vàng đẩy xe trở về, trên bàn chất đầy đĩa không: “Mọi người nấu nhanh hơn đi, bàn số 7 ăn gần xong rồi kìa.”
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
Các đầu bếp đều kinh ngạc không dám tin nhưng đống đĩa trống không mà Sanji đẩy về không lừa được người.
“Sanji, bên này xong rồi.” Giọng nói trầm thấp của Zeff an ổn sự xao động của các đầu bếp khác. Hắn phụ trách bốn cái chảo và một nồi canh cùng lúc, có thể một lần hoàn thành bốn, năm món ăn.
Sanji vội vàng đưa thức ăn lên rồi thu dọn bát đĩa, tốc độ ăn cơm của các vị khách bàn số 7 khiến cậu hãi hùng khiếp vía, không còn thời gian hỏi về ALL-BLUE.
“Cứ ngơ ra đó làm gì, muốn nhận thua à?” Zeff hỏi các đầu bếp đang ngơ ngác.
“Làm gì có chuyện ấy!”
“Tôi đánh cược tôn nghiêm của đầu bếp, chắc chắn không để khách đợi lâu.”
“Tôi cảm thấy bừng bừng sức chiến đấu rồi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận