One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 122: Cháu nghe sự tích của bà lớn lên đấy

Chương 122: Cháu nghe sự tích của bà lớn lên đấy
Không biết rốt cuộc có bao nhiêu thiên cống kim, đây chính là số lượng tiền tài đủ cho tất cả Thiên Long Nhân phung phí đấy.
Nói chung sau khi trung tướng Hạc đến thì Doflamingo hẳn là bỏ chạy, có vẻ như hắn luôn không muốn đối đầu trực diện với trung tướng Hạc.
Giữa trưa hôm sau, trung tướng Hạc dẫn một nữ hải quân tóc vàng đi tới quán rượu.
Tuy họ không mặc đồng phục hải quân, nhưng trong quán rượu vẫn có không ít vị khách nhận ra vị trung tướng danh tiếng lẫy lừng này. Thấy bà đi ngang qua bên cạnh mình thì bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Lúc này trung tướng Hạc mặc chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, bên dưới là quần chín tấc màu đen, chân đi đôi giày da kiểu nữ thông thường. Bà đi thẳng tới vị trí quầy rượu rồi mới dừng lại.
Nữ hải quân tóc vàng đứng nghiêm chỉnh sau lưng bà.
Không phải đến đào góc tường thật đấy chứ? Trương Đạt Dã vội vã lên tiếng: “Xin hỏi hai vị uống gì?”
Trung tướng Hạc nở nụ cười hiền lành, trông chẳng khác gì bà lão nhà hàng xóm. Bà ngắm nghía bình trà trước mặt Artoria: “Nếu có thể thì cho tôi một ly trà.”
Trương Đạt Dã bật cười: “Đến quán rượu mà lại muốn uống trà, ngài vẫn là người đầu tiên đấy.”
Trung tướng Hạc cười ha hả: “Không tiện à?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi. Ngài đã lên tiếng thì thế nào cũng phải cho chút thể diện mới phải chứ?” Trương Đạt Dã nói với Artoria mấy câu.
Artoria gật đầu, lấy chén trà ra, rót hai chén đặt xuống trước mặt hai người trung tướng Hạc, còn bưng một đĩa điểm tâm đặt lên bàn nữa.
“Cảm ơn.” Trung tướng Hạc nâng chén trà lên thổi nhẹ: “Xem ra ông chủ nhỏ biết tôi nhỉ?”
“Đương nhiên là biết rồi, hôm qua cháu còn thấy ngài ở trên đường mà. Trung tướng Hạc danh tiếng lẫy lừng.” Bị những khách hàng trong quán rượu hun đúc hồi lâu, Trương Đạt Dã há mồm là buông lời xã giao: “Cháu nghe sự tích của ngài lớn lên đấy.”
“Thật à.” Trung tướng Hạc uống một hớp trà nhỏ, hỏi cậu: “Thế cậu đã nghe câu chuyện nào của tôi thế?”
“À thì...” Trương Đạt Dã nghẹn họng. Cháu chỉ thuận miệng nói thôi, cháu chỉ biết bà rất đáng gờm, nhưng ông Oda có nói cho cháu biết ngài có sự tích gì đâu!
Nhìn ánh mắt hài hước của trung tướng Hạc và nữ hải quân che miệng cười trộm phía sau, Trương Đạt Dã hơi ngượng ngùng.
“Còn nhỏ tuổi đã học người ta miệng lưỡi trơn tru rồi.” Giọng của trung tướng Hạc như là đang dạy dỗ con cháu.
“Ha ha, ha ha.” Trương Đạt Dã cười khan: “Thì… cháu biết ngài là một vị hải quân rất giỏi là được. Xin hỏi lần này ngài tới là vì chuyện gì thế?”
“Vậy thì tôi nói thẳng, tôi muốn mời các cô cậu gia nhập hải quân.” Ngoại trừ xử lý các loại vấn đề do Doflamingo dẫn tới, trước khi đến đây trung tướng Hạc còn tìm hải quân trên quần đảo Sabaody hỏi thăm về tình huống của đám người Trương Đạt Dã.
Tuy nói bà còn chẳng biết cả tên của Trương Đạt Dã nhưng điểm đặc thù của bọn họ thì quá rõ ràng rồi. Không nói đến hai cô gái đẹp, đặc biệt là con mèo có biểu cảm phong phú kia đều khiến đám hải quân ấn tượng rất sâu sắc. Tuy Trương Đạt Dã cầm đầu nhưng lại giống người vô hình không có cảm giác tồn tại nhất.
Thông qua hải quân ở nơi đây, trung tướng Hạc rất dễ dàng tìm hiểu được của tin tức quán rượu nhỏ này:
Một thiếu niên gặp phải tai nạn trên biển lưu lạc tới đây, một con mèo nhỏ thông minh, một bảo vệ khí chất ưu nhã, tuy không rõ lai lịch nhưng thực lực rất mạnh mẽ, một nữ phục vụ trông khá là bình thường.
Trung tướng Hạc không tìm tòi thăm dò lai lịch của bọn họ quá mức, mà là càng coi trọng phẩm chất và chuyện bọn họ đã làm hơn: Từng mấy lần bắt được tội phạm bị truy nã, mấy hôm trước còn diệt luôn cả một băng hải tặc. Nhưng hình như bọn họ không kiếm sống bằng chuyện này, chỉ may mắn gặp đúng dịp thôi. Lời nói và hành động của họ không ngang tàng, thô bỉ như đa số thợ săn tiền thưởng, thấy hải quân chấp hành nhiệm vụ còn chủ động lùi đến ven đường để nhường đường.
Theo cái nhìn của trung tướng Hạc, thiếu niên trước mắt và hai “nhân viên” trong quán rượu đều không phải người xấu, điểm này quan trọng hơn lai lịch nhiều lắm.
Mặt khác, cũng do trung tướng Hạc coi trọng thực lực của Artoria nên mới đích thân tới đây mời.
“Gia nhập hải quân ư?” Trương Đạt Dã đang tự hỏi làm sao để từ chối bà một cách uyển chuyển, dù sao ấn tượng của cậu về trung tướng Hạc vẫn rất tốt.
Gia nhập hải quân đồng nghĩa với việc người khác ra lệnh là mình phải liều sống liều chết, hơn nữa rất có khả năng người hạ lệnh còn không đáng tin cậy chút nào.
“Tại sao phải gia nhập chứ?” Trương Đạt Dã nghĩ một hồi rồi hỏi như vậy.
Cậu vừa lên tiếng, trung tướng Hạc đã cảm thấy có khi chuyến này không được thuận lợi cho lắm.
Nhưng cũng bình thường thôi, nếu bà vừa nhắc tới mà đối phương đã đồng ý thì họ chẳng tham gia hải quân từ lúc đổi tiền thưởng rồi, dù sao cũng có việc hỏi thăm theo thông lệ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận