One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 192: Tom, đừng vứt rác linh tinh

Chương 192: Tom, đừng vứt rác linh tinh
T-Bone dùng gươm hai lưỡi, nghe nói vị này từng là kỵ sĩ của vương quốc nào đó.
Mà phi tường trảm kích hắn dùng cũng thật sự giống với tên của chiêu thức. Người khác chém ra đa phần là hình cung, đường kiếm của hắn là góc vuông.
Cảm giác đối mặt với phi tường trảm kích thật sự giống như có người đứng đối diện vung kiếm về phía mình vậy. Một là dùng kỹ xảo đánh bay trảm kích của đối thủ, hai là dùng sức mạnh chặt ngang hoặc đánh lui trảm kích.
Mà hiệu quả tương ứng thì một là đánh phi tường trảm kích bật ngược, hai là triệt tiêu phi tường trảm kích.
Đương nhiên cũng có thể lựa chọn né tránh, chẳng qua là né tránh còn dễ để lộ sơ hở hơn so với đối mặt trực tiếp nhiều.
Ngày thường Trương Đạt Dã tích lũy không ít kinh nghiệm đối mặt với trảm kích của Artoria, lập tức vung kiếm nghênh đón luồng kiếm kích kia, tay thoáng dùng sức thay đổi phương hướng của nó, để nó găm xuống mặt đất.
Sau đó đương nhiên phải nhanh chóng rút ngắt khoảng cách, nhưng T-Bone cũng sẽ không đứng trơ ra đấy, lập tức dùng tới chiêu thứ hai:
"Chim bay góc vuông - Chim to Bone!"** (đừng cười, tuy nghe rất ngu nhưng đúng là tên chiêu như thế)
Một luồng trảm kích hình đầu chim dùng biện pháp mà lúc này Trương Đạt Dã chưa lý giải nổi tiến hành chuyển hướng vài lần trên không trung, mỗi lần đều di chuyển theo góc vuông, cuối cùng tấn công Trương Đạt Dã từ phía trên bên trái.
Lần này Trương Đạt Dã lựa chọn cứng đối cứng, bổ sung thêm vài phần ma lực trên thân kiếm, nhắm thẳng đầu chim mà chém xuống.
Một tiếng ‘keng’ giòn tan, hai người cuối cùng đánh sáp lá cà.
Sau đó Trương Đạt Dã ăn chút đau khổ, kiếm của cậu chắc cũng chỉ có 1m2, kiếm của T-Bone ít nhất 1m8.
Nếu như là một tên gà mờ chỉ đẹp chứ không xài được thì không nói, đây lại là một vị trung tá hải quân tinh thông kiếm thuật cơ chứ, còn là kiểu nghe nói sắp thăng chức lên thượng tá.
Thế thì phải gọi là hết chịu nổi. Một tấc dài là một tấc mạnh, mỗi lần Trương Đạt Dã muốn tìm cơ hội sáp lại gần hơn đều bị đối phương xảo diệu hóa giải, làm Trương Đạt Dã tức đến mức hầm hè muốn lôi đèn đường ra ngoài.
Nói sao thì T-Bone cũng là một lính hải quân kỳ cựu trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, nếu không có bản lĩnh thì bị hải tặc xử lâu rồi.
Nào ngờ T-Bone cũng đang kinh ngạc vì thực lực của Trương Đạt Dã, dù tốc độ hay sức mạnh đều khiến hắn cảm nhận được áp lực. Kiếm thuật gọn gàng, lưu loát, giống hệt phong cách của Artoria.
Sau mấy chục hiệp, T-Bone va chạm với một chiêu của Trương Đạt Dã, mượn cơ hội nhảy về phía sau: "Dừng ở đây đi. Không hổ là người được cô Artoria dạy dỗ, sợ rằng tôi chỉ có thể liều mạng xông lên mới có cơ hội thắng cậu."
"Ngài khiêm tốn rồi, cảm ơn ngài chỉ bảo." Thật ra thì Trương Đạt Dã đánh còn chưa đã thèm. Hiếm lắm mới gặp đối thủ ngang sức ngang tài, tuy không phá được chiêu rất bực bội, nhưng có thể lần lượt lôi những thứ đã học ra dùng thử cũng rất thoải mái.
"Không cần khách sáo, tôi mới là người phải cảm ơn cô Artoria chỉ bảo." T-Bone hơi khom người với Artoria: "Vậy tôi xin phép cáo từ."
...
"Lên đường thôi. Một tuần rồi đấy, thế mà chẳng thấy nổi cái bóng của Hải Vương nữa. Tôi không tin chúng ta kém may đến thế!" Trương Đạt Dã ra lệnh một tiếng, cả quán lại lần nữa lên đường.
Sharkler lặn xuống nước tìm con mồi, hắn là chủ lực điều tra dưới nước.
Tom và Artoria ngồi trên bè gỗ, Tom là lười, Artoria thì không thích bị dính nước cho lắm.
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh đẩy bè gỗ bơi tới trước, hai người bọn họ muốn thuận tiện rèn luyện.
[Bè gỗ của Tom: Bè gỗ Tom từng ngồi khi phiêu lưu trên biển, trải qua khảo nghiệm gió to sóng lớn, tính bền kinh người.]
Đây chính là nguyên nhân bọn họ dùng bè gỗ chứ không dùng thuyền nhỏ, cân nhắc đến khả năng khi gặp Hải Vương hoặc hải thú sẽ đưa tới sóng to gió lớn, vẫn là bè gỗ của Tom càng đáng tin cậy.
Phạm vi bọn họ tìm kiếm con mồi đã mở rộng rất nhiều, chỉ cần bảo đảm quần đảo Sabaody nằm trong tầm mắt, sau đó lấy quần đảo Sabaody làm tâm điểm hoạt động.
“Cốp!” Một cái hột táo nện lên đầu Trương Đạt Dã: "Tom, đừng vứt rác linh tinh chứ!"
Tom đang lôi chuối tiêu từ giỏ dã ngoại ra, nghe Trương Đạt Dã nói thế thì gật đầu, nhưng nó ăn chuối tiêu xong đã quên béng, tiện tay ném vỏ chuối tiêu ra.
Thật ra thì với thực lực của Trương Đạt Dã bây giờ, dù có người đứng đối diện cầm súng bắn thì cậu cũng tự tin tránh thoát được. Nhưng đồ Tom vứt chẳng phân xanh đỏ trắng đen, vô ý là bị ném trúng ngay được.
"Tom!" Một giọng nói đầy oán niệm vang lên.
Tom quay đầu, thấy Trương Đạt Dã đang lột vỏ chuối ra khỏi mặt thì ngẩn ra giây lát, sau đó lao vút ra ngoài.
"Mày đứng lại ngay! Xem hôm nay tao dạy bảo mày thế nào!"
Tom bơi ở đằng trước, Trương Đạt Dã đuổi theo phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận