One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 203: Cờ của Râu Trắng (2)

Chương 203: Cờ của Râu Trắng (2)
Con bé khóc thì đám Hải Vương lại chẳng xốc ngược đảo Người Cá lên à? Cá mà con bé kêu gọi được đều là Hải Vương, kích cỡ khổng lồ, hơn năm nghìn mét là cái chắc.
Shirahoshi nhút nhát trốn ra sau lưng các anh, vẫn hơi sợ người lạ.
"À đúng rồi, chúng tôi chuẩn bị một ít quà muốn tặng cho mọi người." Trương Đạt Dã chỉ chỉ sáu cái hòm được dọn lên thuyền.
"Đây là rượu tặng cho quốc vương Neptune, là mấy loại khá được yêu thích trong quán rượu..." Trương Đạt Dã nhìn dáng người của Neptune, ngượng ngùng nói: "Hình như chuẩn bị hơi thiếu mất rồi."
"Ha ha ha, vậy là đủ rồi. Tôi nhận ý tốt của cậu!" Neptune cười rất vui vẻ, hiếm thấy có thể kết bạn với loài người ngoài Râu Trắng.
"Sợi dây chuyền này tặng cho nữ hoàng Otohime." Trương Đạt Dã cầm ra một sợi dây chuyền đá quý sặc sỡ sắc màu, trông rất quý giá. Thứ này thuộc về một trong những chủ nhân của Tom, thích hợp cho quý phu nhân đeo, người ở quán rượu đều không thích nên mang ra làm quà là vừa xinh.
"Cảm ơn cậu!" Nữ hoàng Otohime vui vẻ nhận lấy, so với giá trị của dây chuyền, cô càng thích tấm lòng của Trương Đạt Dã hơn.
"Còn vài thứ này tặng cho ba vị hoàng tử, hi vọng các em có thể trở thành chiến sĩ mạnh mẽ." Trương Đạt Dã như làm phép, cầm ra một thanh trường mâu dài và hai thanh trường kiếm.
Đều là vũ khí tinh xảo trong tòa hoàng cung mà Tom từng làm thị vệ. Thời điểm này ba vị hoàng tử còn chưa lớn lắm, đưa ba đứa nhỏ làm đồ chơi hoặc để trưng bày cũng không tồi.
"Cảm ơn món quà của ngài, chúng em sẽ cố gắng!" Ba hoàng tử cầm vũ khí, yêu thích không buông tay. Dù sao cũng có một người cha là đại kỵ sĩ hun đúc, mong ước của ba đứa đều là trở thành chiến sĩ mạnh mẽ nhất, bảo vệ em gái.
Không phải cuồng em gái gì cả, mà là vì Shirahoshi quá đặc biệt. Nữ hoàng Otohime đã từng cố ý dặn dò ba hoàng tử phải trở thành những người anh xuất sắc, thành chiến sĩ mạnh mẽ, không được để Shirahoshi bị tổn thương hoặc sợ hãi gì cả.
Cuối cùng, Trương Đạt Dã nhìn về phía Shirahoshi. Shirahoshi núp sau lưng nữ hoàng Otohime, vừa mong đợi lại sợ hãi, mãi đến khi Otohime nhỏ giọng khích lệ mấy câu, cô bé mới dám đi ra.
"Nào, cẩn thận nhé, tèn tén ten ten~" Trương Đạt Dã chìa tay ra, một cái cây cao hai mét xuất hiện trong khoang thuyền.
Là cây Giáng Sinh nhà Tom, treo rất nhiều đèn màu, đồ trang trí và kẹo.
So với những thứ đã tặng ra ngoài, cái cây này giá trị thấp nhất, nhưng lại đáng quý nhất trong mắt người nhận.
Bởi vì đảo Người Cá không có cây, không có rừng rậm, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy cây trên mặt đất. Khóa đầu tiên khi nữ hoàng Otohime dạy bọn nhỏ hiểu biết kiến thức trên mặt đất chính là nói cho bọn nhỏ cái cây trông như thế nào.
Nhắc tới cũng quái, băng Mũ Rơm còn có thể đem quýt lên thuyền trồng, thế mà chẳng ai mang cây xuống đảo Người Cá cả. Không biết là không cần thiết hay làm hết sức không được cảm ơn?
Dù sao thì cái cây này không cần bận tâm gì nhiều, tuy là cây Giáng Sinh trồng trong châu hoa nhưng xuất phát từ nhà Tom đấy, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là sẽ sống được rất lâu. Trương Đạt Dã thậm chí rất nghi ngờ, dù mình chết rồi thì cái cây này cũng sẽ không chết, mình có tàn thì cây này cũng không tàn.
"Ôi? Đây là cái cây ạ?" Shirahoshi kinh ngạc, vui mừng tới gần quan sát: "Hóa ra cây sẽ mọc ra kẹo..."
Thật vất vả nói rõ cho Shirahoshi rằng những chiếc kẹo kia chỉ được treo lên làm đồ trang trí thôi, giải thích xong thì cũng đến thành phố Long Cung rồi.
Cái gọi là thành phố Long Cung chính là vương cung của vương quốc Long Cung, thành lập ở nơi có địa thế cao nhất đảo Người Cá.
Ở đảo Người Cá, ở càng cao cũng đồng nghĩa với việc cách mặt trời càng gần, cũng đại diện cho thân phận địa vị càng cao.
Thành phố Long Cung giống như một phiên bản đảo Người Cá thu nhỏ, được bọc bởi hai tầng màng bong bóng, sau đó lợi dụng nguyên lý gì không rõ để lơ lửng giữa trời.
Cửa vào bằng sắt ở ngay phía dưới, nối với lối đi từ trong thành hạ xuống… Cũng là cột nước được bao bởi màng bong bóng. Sau khi tiến vào bong bóng, thuận đường nước, bơi lên, tiến vào nội thành Long Cung.
Bởi vì ngoài khoang của thuyền Long Cung có lớp màng bong bóng hoàn chỉnh nên không cần lo tới vấn đề bị thấm nước.
Thuyền Long Cung xuyên qua đường nước hẹp dài, tối mờ, chui từ mặt đất ra ngoài, đến trước cổng thành Long Cung.
Đập vào mắt mọi người là một tòa cung điện nguy nga thơ mộng, đủ loại trang sức san hô và vỏ sò, bên trên cung điện trang trí bằng một thần long màu vàng, được điêu khắc vô cùng sống động.
Xung quanh cũng có đủ loại cá, rùa biển, tôm cua tuần tra tới lui, cũng giúp cung điện không có vẻ lạnh lùng, vắng vẻ.
"Đây là Long Cung Đông Hải à?" Thế giới của Thụy Manh Manh có truyện Tây Du ký, chẳng trách cô sẽ liên tưởng đến cung Thủy Tề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận