One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 896: Chiêng trấn hồn của Trương Đạt Dã (2)

Chương 896: Chiêng trấn hồn của Trương Đạt Dã (2)
Nhưng nếu bọn họ chịu kiên trì, Koushirou sẽ dạy cẩn thận, cuối cùng sẽ để chính hai thiếu niên quyết định con đường của mình về sau.
“Đoàn người của ngài Đạt Dã đã có thể đánh bại kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, chúng tôi cũng sẽ không tiếp tục thua cậu nữa đâu!”
“Đúng vậy! Chúng tôi cũng muốn luyện tốt kiếm thuật, trở thành thợ săn tiền thưởng mạnh nhất biển Đông!”
Yosaku và Johnny dõng dạc vọt lên, dứt khoát lưu loát bại trận.
“Đáng... Đáng ghét, chỉ thiếu một chút nữa là thắng rồi!”
“Đúng vậy. Cộng sự ạ, chúng ta rèn luyện chưa đủ rồi!”
...
Thân là nhân vật chính của tin tức, Artoria hiện đang ngồi im lặng, Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng đặt ngang trên đùi. Cô nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lại cuộc chiến mấy ngày nay với Mắt Diều Hâu.
Không thể không thừa nhận, khi Artoria không ăn gì, nghiêm túc làm chuyện khác thì ngầu quá trời quá đất.
Những người khác cũng đều làm chuyện của mình, vui vẻ nhất phải kể tới Trương Đạt Dã, cậu đang cầm pháp khí mới lấy được khoe khoang với Diệp Ngôn: “Thế nào, nhìn quen mắt không?”
Tom gật đầu ngay tắp lự, cái này không phải giống với chiêng của Diệp Ngôn à.
“Chuỳ trấn hồn và Chiêng trấn hồn à? Anh lấy ở đâu ra thế?” Diệp Ngôn lấy chiêng và chuỳ của mình ra, giống y như đúc cái trong tay của Trương Đạt Dã. Xem ra không phải trộm của mình, vậy nghĩa là dùng năng lực kia rút ngẫu nhiên được à? Cũng không biết tộc nhân nào xui xẻo bị lấy mất pháp khí.
Trương Đạt Dã trả lời: “Vừa rút thưởng được đấy. Tôi thấy trên giới thiệu viết là pháp khí của Diệp Liêu, cậu có quen Diệp Liêu không?”
“...” Diệp Ngôn trầm mặc một chút, chợt nắm cổ áo của Trương Đạt Dã lắc lấy lắc để: “Đấy là ông tổ của tôi! Ông nội nhà anh chứ anh trộm pháp khí của ông tổ nhà tôi! Ông tổ đã chết bao nhiêu năm rồi? Anh thất đức quá đấy!”
“Tôi ~ sai rồi ~ thiếu hiệp tha mạng ~” Bởi vì bị lắc mạnh nên giọng của Trương Đạt cũng trở nên kỳ quái.
Diệp Ngôn rít gào văng nước miếng lên mặt cậu: “Tôi mặc kệ! Anh lấy như thế nào thì trả lại như thế đó cho tôi!”
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: “Thứ này cũng không phải do tôi kiểm soát, cùng lắm thì lúc cậu về mang nó đi luôn được không?”
“Được cái của khỉ ấy! Tôi mang về giải thích với người nhà kiểu gì?” Diệp Ngôn tạm thời buông Trương Đạt Dã ra, thân thể nghiêng qua một bên, đổi thành biểu cảm nịnh nọt mà diễn: “Cha ơi, lần trước con ra ngoài gấp quá, không cẩn thận mang pháp khí của ông tổ theo...”
Diệp Ngôn ném Chiêng trấn hồn của mình xuống đất: “Nói thế chấp nhận được à!?”
“Hình như không chấp nhận nổi...” Trương Đạt Dã hơi xấu hổ, hình như lấy di vật của ông tổ nhà người ta ra khoe khoang không hay lắm đâu: “Cậu bình tĩnh trước đã...”
“Được.” Diệp Ngôn bình tĩnh ngay tắp lự, nhặt Chiêng trấn hồn lên, ngồi trở lại trên ghế, còn hớp một ngụm trà.
Một loạt thao tác làm Trương Đạt Dã trông mà sửng sốt: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao. Nếu sếp Dã cũng hiểu được chuyện này không chấp nhận nổi thì chúng ta nói tới phương diện bồi thường đi.”
“Hả?” Trương Đạt Dã cảm thấy chỗ nào là lạ.
“Xét thấy anh tự tiện lấy đi pháp khí của ông tổ tôi, làm tổn thương tình cảm của tôi quá nhiều nên cần chút phí bồi thường tổn thất tinh thần. Nhưng xét theo quan hệ giữa chúng ta thì tùy tiện đưa mấy chục cân vàng là đủ rồi.” Diệp Ngôn lộ ra vẻ mặt gian thương: “Đương nhiên, tôi cũng không thể để anh thiệt thòi. Đổi lại thì anh cứ thoải mái dùng pháp khí của ông tổ tôi trước đi, tiền thuê dễ thương lượng thôi.”
“Xùy! Tinh thần của cậu giống tổn thất chỗ nào hả!” Trương Đạt Dã cảm thấy Diệp Ngôn đang ăn vạ, đưa lại đồ cho cậu ta: “Thế tôi trả cậu đấy, tôi không cần dùng.”
Diệp Ngôn vội vàng vươn tay đẩy ngược lại: “Đừng mà! Đây là pháp khí của ông tổ nhà tôi đấy, năm đó dùng đánh Ma Vương hẳn hoi đấy! Thu của anh có xíu vàng là siêu hời luôn. Anh cân nhắc đi mà!”
Trương Đạt Dã lại một lần bị sự mất liêm sỉ của cậu ta làm cho chấn động: “Rốt cuộc cậu thiếu tiền tới mức nào vậy? Cả di vật của ông tổ cũng bán được luôn hả?”
Diệp Ngôn hờ hững: “Pháp khí cũng không phải đồ chôn chung mà, vốn dĩ chỉ cần gặp người thích hợp sẽ truyền cho đời sau. Truyền cho ai chẳng là truyền, tôi thấy sếp Dã rất có thiên phú.”
Pháp khí sẽ được truyền thừa, nhà Diệp Ngôn còn thừa kế cả Cờ Yêu theo đời cơ mà, chẳng dính líu gì đến vấn đề di với chẳng vật. Cậu ta nói vậy là Trương Đạt Dã yên tâm rồi: “Nghĩa là dù tôi có dùng thứ này ở trước mặt cậu thì tinh thần của cậu cũng không tổn thất gì sất.”
Diệp Ngôn chà xát tay: “À thì... có khả năng cũng hơi xót tí mà.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Ừ, nghĩa là không sao thật còn gì.”
Diệp Ngôn uể oải: “Này, không chơi kiểu đấy nhá!”
Trương Đạt Dã nói: “Thật ra tôi từng nghiên cứu rồi, rất có thể đồ mà tôi lấy được vốn không phải bản gốc. Cho nên chỉ cần xác định cậu không khó chịu khi thấy tôi sử dụng pháp khí giống với đồ của ông tổ nhà cậu là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận