One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 338: Thăm dò (1)

Chương 338: Thăm dò (1)
Sharkler đánh giá cao cách làm của Brook nên quyết định hỗ trợ hắn, Artoria cũng đi theo, cô muốn chôn cất bốn kỵ sĩ mà mình đã đánh bại hôm qua.
Thụy Manh Manh về phòng của mình để tìm vài bộ quần áo, bảo Tom sửa lại cho Perona mặc. Tuy thi thoảng cô cũng sửa quần áo nhưng không biết cách thu nhỏ chúng mà không để lại bất cứ dấu vết sửa chữa nào như Tom.
Tom thì vào phòng bếp, định nấu cho Perona một vài món ăn đơn giản.
"Đại nhân Moria chết rồi ư?" Perona khẽ sụt sùi, ngậm que kẹo mà Artoria cho mình, vùi vào sô pha trong quán rượu nhỏ: "Rõ ràng ngài ấy đã nói sẽ thành lập Vương quốc Mộng Ảo cho tôi mà."
"Vương quốc Mộng Ảo? Là cái gì vậy?" Trương Đạt Dã không nhớ trong cốt truyện còn có một nơi thế này, giống như bánh vẽ ngon lành cành đào mà Crocodile đã vẽ ra cho thuộc hạ của mình ư?
Perona giải thích: "Đó là bắt hết các loài động vật xinh xắn, đáng yên trên thế giới này, biến chúng thành zombie để phục tùng tôi."
Rốt cuộc các người muốn làm gì với mấy loài động vật nhỏ nhắn đáng yêu thế hả!
Trương Đạt Dã thầm mắng Moria không đáng tin, trẻ con tốt bao nhiêu theo hắn cũng bị dạy hư. Xem ra việc giáo dục lại Perona là gánh nặng mà đường xa.
Lúc này, Tom bưng một đĩa cơm chiên thơm ngào ngạt và một bát canh nhỏ nóng hầm hập đến, đặt lên bàn trước mặt Perona, tay ra dấu mời dùng.
Từng động tác, thần thái và lễ nghi của Tom có thể sánh ngang với một nhân viên phục vụ giỏi nhất ở khách sạn cao cấp.
Nhưng Perona không tỏ lòng cảm kích mà cong chân lên, vùi mặt vào đầu gối: "Tôi không ăn, tôi muốn Kumashi, tôi muốn gặp đại nhân Moria, hu hu hu..."
Tuy ngoài miệng cô nhóc nói vậy nhưng bụng lại vô thức sôi lên ùng ục. Từ tối qua đến trưa hôm nay, cô nhóc chưa ăn gì lót dạ cả.
Perona len lén ngước lên, bắt gặp Trương Đạt Dã đang cố nhịn cười thì lập tức đỏ mặt: "Tôi không hề đói đâu nhé!"
Trương Đạt Dã khẽ kề tai Tom thì thầm cái gì đó, Tom vội gật đầu rồi lấy ra một cây quạt nhỏ, quạt vào đĩa cơm chiên.
Mùi thơm nức mũi của cơm chiên bắt đầu bay xa, từ từ uốn lượn rồi tiến vào lỗ mũi của Perona.
Vài giây trôi qua, Trương Đạt Dã đã nghe thấy tận hai tiếng nuốt nước bọt.
Trương Đạt Dã ôm lấy Tom, véo véo mặt mèo của nó: "Tại sao mày cũng thèm thế hả, mày không làm cho mình phần nào à?"
Tom nhe răng cười, lúc nó nấu cơm thì chả thấy thèm, vả lại vừa mới ăn no nên không muốn ăn nữa.
"Đi thôi, tao dẫn mày vào bếp nấu thêm một phần." Trương Đạt Dã ôm Tom rời khỏi quán rượu.
Thật ra đôi khi trẻ con quan tâm thể diện một cách kỳ lạ, nói chúng kiêu ngạo cũng không sai, chỉ cần chừa không gian riêng tư cho cô nhóc là được.
Perona nghe thấy tiếng bước chân biến mất mới ngẩng đầu ngó trước ngó sau. Thấy không ai ở đây mới cẩn thận cầm thìa lên: "Mình chỉ ăn một miếng thôi, chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?"
"Trời ơi ngon nhức nách!"
"Mình ăn thêm, thêm một thìa nữa thôi..."
"Ừm ừm, ăn thìa cuối cùng nữa thì nghỉ."
Một cái đầu mèo ló ra khỏi cửa, kế đó trên cái đầu mèo lại có thêm một đầu người cũng thò ra theo. Cả hai nhìn Perona ăn như bị bỏ đói tận tám trăm năm thì nhìn nhau rồi cười.
...
Bên kia, nhờ Sharkler và Artoria hỗ trợ, Brook đã di chuyển mấy chục cái hòm từ trên thuyền của hắn xuống dưới, tìm được nơi thích hợp chôn cất trong rừng cây rồi đào mộ cho mọi người, lập bia mộ cho họ.
"Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã tự ý để mọi người ở lại nơi này, kế tiếp tôi sẽ chuyển lên thuyền của cậu Đạt Dã, mang nỗi nhớ của mọi người về mỏm Sinh Đôi."
"Thật ra chúng ta đã hẹn nhau sẽ du lịch một vòng khắp thế giới rồi từ Lục Địa Đỏ trở lại mỏm Sinh Đôi để gặp Laboon. Nhưng tôi sợ một mình tôi không thể thực hiện lời hứa này, cũng không có tư cách yêu cầu Đạt Dã tiên sinh và mọi người đổi hướng đi vì tôi. Vả lại..."
"Vả lại Laboon đã đợi chúng ta 40 năm trời, tôi... Không thể bắt nó chờ thêm được nữa, điều quan trọng cần làm lúc này là báo cho nó biết tin tức của mọi người. Xin hãy tha thứ cho tôi dùng thân phận thuyền trưởng tạm thời của băng hải tặc Rumbar, hạ lệnh quay về điểm xuất phát giữa chừng."
Brook nằm sụp xuống đất khóc không thành tiếng, một lúc lâu sau mới đứng dậy: "Đã đến lúc sắp phải chia xa, xin mọi người nghe bài hợp xướng lần cuối cùng của chúng ta."
Brook mở hộp sọ trên đầu mình, lấy hộp âm nhạc ốc biển đặt trước mộ bia rồi ấn vào nút phát.
Giai điệu bài nhạc vang lên, Sharkler còn chưa biết kế tiếp sẽ có chuyện gì, chỉ nhìn hộp âm nhạc hình ốc biển rồi nói: "Đó là hộp nhạc đấy ư, nghe nói là sản phẩm đặc biệt ở Skypie, đây là lần đầu tôi thấy nó đấy."
"Đúng vậy, tôi dùng nó để ghi lại bản hòa tấu cuối cùng của mình và đồng đội trước khi họ lâm chung. Đây là món đồ mà mọi người để lại cho Laboon, là món đồ quý giá chống đỡ cho tôi sống một mình suốt 40 năm qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận