One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 193: Hải Vương và con thuyền kỳ quái (1)

Chương 193: Hải Vương và con thuyền kỳ quái (1)
Tom bơi một vòng tròn, Trương Đạt Dã cũng bơi theo một vòng tròn. Tom bơi ra một lớp sóng, Trương Đạt Dã cùng bơi ra một lớp sóng.
Sharkler nổi lên mặt nước cạnh bè gỗ: "Sao thế?"
Artoria bình tĩnh thản nhiên: "Chơi đùa mỗi ngày."
Thụy Manh Manh nghi ngờ nói: "Tôi cảm giác tốc độ bơi của sếp không đúng lắm. Bình thường hình như cậu ấy không nhanh như thế đâu?"
"Chắc là năng lực đặc biệt của Tom đấy. Hình như nó có thể ảnh hưởng tới người khác dưới tình huống vô thức." Artoria suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
"Theo cách nói của Đạt Dã chính là kéo kẻ địch đến cùng một… phong cách với mình, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại đối phương. Trước kia lúc nào cậu ấy cũng nói với tôi rằng phong cách của Tom không đúng."
Trước kia luôn nói, ý là bây giờ không nói, bởi vì Trương Đạt Dã đã quen rồi.
Cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn không đuổi kịp Tom, nhưng Tom vẫn nằm gọn trong lòng cậu.
Bởi vì Tom bơi rồi bơi, bất chợt thấy phía trước xuất hiện một cơn sóng lớn, sau đó một con quái thú dữ tợn trồi ra khỏi mặt nước.
Quái thú kia phải dài đến 200 mét trở lên, trên người có vây và đuôi, toàn thân vàng nhạt, trông hình dáng rất kỳ quái. Không có gì đáng ngờ, thứ này là một con Hải Vương, hơn nữa chỉ là một loại Hải Vương kích thước tương đối nhỏ mà thôi.
Tom bị nó dọa nên mới nhào ngược vào trong lòng ngực Trương Đạt Dã, run lên bần bật.
Thật ra thì Trương Đạt Dã thấy thứ này cũng hết cả hồn. Hơn 200 mét chắc phải ngang với cao ốc 100 tầng ấy chứ. Thứ lỗi cho cậu kiến thức thiển cận, chưa từng thấy sinh vật to đùng đoàng thế này bao giờ. Cậu cảm thấy dù mình có ghim nguyên cây kiếm vào người nó thì cũng giống… bị ong mật đốt một phát thôi nhỉ?
Nhưng sự chú ý của con Hải Vương này cũng không đặt trên người bọn họ mà đang nhìn chằm chằm một mục tiêu khác.
Đó là một con thuyền, nói chính xác hơn thì là một con thuyền đang được một con cá chình dài mấy chục mét vác trên người… Chắc là cá chình thì phải?
Hải Vương há mồm muốn gặm, cá chình nhanh nhạy tránh né.
"Artoria, Sharkler! Cứu người!"
Con thuyền nọ căng buồm màu đỏ, cờ vẽ ký hiệu gì nhìn không rõ, nhưng đại khái không phải hải tặc đâu. Chẳng qua là Trương Đạt Dã còn chưa đến mức máu nóng bốc lên đầu mà xông lên trước. Nên giao chuyện này cho người có năng lực thì hơn.
"Đến đây!" Artoria đã đạp mặt biển chạy tới.
"Giao cho tôi đi!" Sharkler lao tới như một mũi tên, hô lớn: "Cá mập khổng lồ siêu cấp! Super Mode hợp nhất!"
Chỉ vài giây sau, Sharkler đã lái Cá mập khổng lồ tới, dùng đao chém hạm chọc mạnh lên lưng Hải Vương.
Hóa ra lúc triệu hoán Cá mập khổng lồ cũng không nhất định phải lội từ đằng xa lại gần, chọn phương pháp lên sân khấu như thế chủ yếu là vì ngầu lòi thôi.
Tình huống trước mắt khẩn cấp, đương nhiên không để ý tới những thứ râu ria.
Đao chém hạm trong tay Cá mập khổng lồ ở trước mặt con Hải Vương hơn 200 mét này chắc ngang với dao gọt trái cây, vẫn có mức độ uy hiếp, ít ra bị đâm cũng đau lắm.
Hải Vương kêu ra một tiếng đau đớn, dùng sức vùng vẫy muốn hất văng Cá mập khổng lồ.
"Ối... Á... Chết tiệt!" Từ loa phóng thanh của Cá mập khổng lồ phát ra từng tiếng ồn ào, chắc là Sharkler ở trong khoang lái bị đong đưa, đứng không vững.
Trương Đạt Dã quyết định lát nữa sẽ nhắc nhở hắn trang bị thêm ghế ngồi có đai thắt an toàn cho buồng lái này.
Cá mập khổng lồ không giữ vững được bao lâu đã bị hất văng ra ngoài, nhưng lại nâng lên tay trái ngay trên không trung: "Đồ khốn kiếp, tới nếm thử chiêu này đi, đại bác cá mập!"
Một chùm ánh sáng vàng kim xuyên thủng cái đuôi của Hải Vương, Hải Vương rống giận xoay người muốn cắn nát vật nhỏ kỳ quái nọ.
"Lại bắn trật." Giọng nói buồn bực của Sharkler vang lên, rõ ràng hắn nhắm chuẩn đầu cơ mà.
Đối mặt với cái miệng to như chậu máu đang xông về phía mình, Sharkler chẳng hoảng chút nào, bởi vì sẽ có người ngăn trở thay hắn.
"Hây a~" Artoria đứng chặn trước mặt Hải Vương, một luồng ánh sáng vàng khổng lồ chém vào chính giữa cổ Hải Vương.
Hải Vương rên rỉ ngã xuống, làm dâng lên một cột nước khổng lồ. Nó ngửa bụng nổi lềnh phềnh, không còn nhúc nhích.
Mọi người dẫm lên thi thể Hải Vương, Trương Đạt Dã không kìm được nhớ lại đại thần Usopp từng khoác lác: ‘Đã từng gặp cá vàng khổng lồ, còn đem phân của nó làm đảo nhỏ để lên bờ…’
Xùy, hơi gớm đấy. Thứ bọn họ đang dẫm dưới chân có thể dùng để ăn cơ mà.
Tom chạy tới chạy lui trên người Hải Vương, Thụy Manh Manh cũng nhìn xung quanh, giúp Tom nói ra lời trong lòng: "Một con to thế này, dù là chúng ta cũng không ăn hết đâu chứ?"
Sharkler so sánh số liệu mình thu được, đưa ra kết luận: "Cá voi xanh hơn 30 mét nặng gần 200 tấn, con này chắc phải 2000 tấn?"
Không cần biết nó nặng bao nhiêu tấn, Artoria nhìn cũng biết to thế này là không thể nấu một nồi được. Thế là cô bận bịu quan sát khắp nơi, xem thử chỗ nào trông có vẻ ngon nhất để cắt mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận