One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 299: Trước kho báu hoàng gia Poseidon (1)

Chương 299: Trước kho báu hoàng gia Poseidon (1)
Chẳng qua hắn cũng không hoảng hốt, tuy không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng Sharkler có biện pháp khác, ví dụ như tự mình xuống biển dò đường, lúc cần thiết thậm chí có thể lái Cá mập khổng lồ kéo thuyền đi.
Trương Đạt Dã nói: “Vậy thì đi thôi, chúng ta chậm rãi tiến về phía trước, có lẽ Moria sẽ chủ động tìm tới.”
Thụy Manh Manh hỏi: “Sếp đã nghĩ kỹ ra cách xử lý rắc rối như thế nào rồi à?”
“Nghĩ kỹ rồi, căn cứ vào quy tắc của sát thủ: Chỉ cần xử lý hết toàn bộ những người nhìn thấy chúng ta thì tính là ám sát thành công. Chỉ cần cam đoan không ai thấy chúng ta giao chiến với Moria là được.”
Diệp Ngôn suy nghĩ về tính khả thi của phương án này: “Độ khó của việc này hơi lớn đấy, chắc sẽ có không ít người bị cướp mất cái bóng ở gần đây, chúng ta rất dễ dàng bị người ta nhìn thấy.”
“Chuyện này cần nhờ đến cảm giác của Artoria và đám Cờ yêu của cậu rồi, nếu phát hiện ai cầm máy chụp ảnh thì cứ đánh ngất xỉu trước đã, về phần những người khác… Cho dù có một hoặc hai người chứng kiến, chỉ cần chúng ta sống chết không thừa nhận là được rồi, hoặc chúng ta cũng giả vờ làm người bị hại luôn?” Kế hoạch Trương Đạt Dã đưa ra rất đơn sơ, thật ra điều cậu lo lắng nhất là những người như nhiếp ảnh gia Ngọn Lửa.
Nhưng họ có Artoria ở đây, cộng thêm đôi mắt của Kim Nhị Bằng và Cờ yêu xuất thân từ quân tình báo chuyên nghiệp Tùy Phong Nhĩ, ba lớp bảo vệ là đủ rồi.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đề cao cảnh giác.” Artoria đồng ý, nếu có thể thì cô cũng không muốn giống những tên hải tặc bị treo thưởng truy nã, người gặp người sợ kia đâu.
“Có nghe thấy không, về sau chúng ta phải chạy trốn tít chân trời góc bể hay là nhàn nhã đi du ngoạn đều phụ thuộc vào biểu hiện của chúng mi.” Diệp Ngôn hiền lành vỗ vai Kim Nhị Bằng.
“Vâng thưa chủ nhân.” Kim Nhị Bằng không muốn bị gây khó dễ vì thất trách.
Diệp Ngôn ‘cổ vũ’ xong đám Cờ yêu của mình bèn quay sang nói với Trương Đạt Dã: “Nhưng kế hoạch của anh vẫn qua loa quá. Tôi cảm thấy cần phải nghiên cứu lại một chút.”

Chẳng bao lâu sau, Hope chậm rãi tiến vào trong sương mù dày đặc, đi về phía vùng biển ngập tràn những con quái vật trong truyền thuyết.
“Tuy nói là sương mù dày đặc, nhưng đặc đến mức này cũng hơi quá đáng đấy.” Trương Đạt Dã đứng ở trên đầu bức tượng Tom ở đầu thuyền, gần như không thể nhìn thấy được đuôi thuyền.
Cảm giác thuyền còn chưa đi được bao xa thì tóc đã thấm hơi nước ướt nhẹp rồi.
“Rào rào.”
Sharkler ló đầu ra khỏi mặt nước và hô lên: “Phương hướng không có vấn đề gì, cứ tiếp tục đi thẳng.”
Thời tiết thế này, đứng ở đài quan sát còn không nhìn được xa như đứng ở đầu thuyền, Sharkler bắt đầu lặn xuống nước dò xét xem có đá ngầm hay những thứ tương tự không.
Họ cứ thận trọng di chuyển như vậy, sau nửa ngày trời, xung quanh dần tối đen.
Thật ra đi trong khu vực sương mù dày đặc này vốn đã tối tăm cực kỳ, chính vì thế mà Moria mới lựa chọn nơi đây làm địa bàn của mình, lớp sương mù dày đặc này sẽ đảm bảo những người bị cướp đoạt cái bóng không dễ chết vì gặp phải ánh nắng.
Dù sao thì khi chủ nhân chân chính của cái bóng chết đi, cái bóng cũng sẽ biến mất, việc này gây ra tổn thất khá lớn cho Moria.
Có điều, chẳng hiểu vì sao hắn lại không giam hết những người ấy lại mà bỏ mặc bọn họ chạy lung tung ra bên ngoài, quanh năm suốt tháng lên kế hoạch đánh bại hắn để đoạt lại cái bóng.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa bạn sẽ không chịu nổi ánh mắt của Artoria.
Mọi người vẫn thưởng thức một bữa tối thịnh soạn giống như ngày thường. Ăn xong, Trương Đạt Dã nói: “Hôm nay có cần người gác đêm chung với cậu không?”
“Xin đừng chất vấn năng lực làm việc của tôi, chỉ có những Người Cầm Canh chưa thành thạo mới cần người khác đi cùng khi tuần tra ban đêm.” Dáng vẻ của Diệp Ngôn có chút đắc ý, nhìn khá gợi đòn.
Trương Đạt Dã gật đầu, không ép buộc hắn nữa, dù sao thì việc gác đêm cũng không phải để một mình hắn đi cày phó bản, lúc gặp nguy hiểm chỉ cần đánh thức những người khác kịp thời là được.
Đêm xuống, những người khác hoàn thành vài bài tập cơ bản rồi đi nghỉ ngơi. Bởi vì cần phải chuẩn bị để chiến đấu với kẻ địch mạnh nên họ không luyện tập quá mức.
Một mình Diệp Ngôn ngồi trên boong thuyền, trong tay cầm quyển “Bảo điển”, sau khi giở ra hắn chỉ đọc khoảng bốn phút ba mươi giây, hắn sợ đọc nhiều hơn thì mình sẽ ngủ mất.
“Rõ ràng có rất nhiều linh cảm lại không thể đi đặt may quần áo, đúng là con đường theo đuổi nghệ thuật luôn ngập tràn gian khổ.”
“Có điều… dù không có điều kiện đặt may riêng quần áo thì chúng ta vẫn có thể sử dụng tài liệu ngay bên cạnh mình, ví dụ như…” Diệp Ngôn vừa nói một mình vừa cầm lấy ống nhòm đặt trước mắt: “Hành vi nghệ thuật - hoa tiêu trong đêm khuya.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận