One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 631: Merry (3)

Chương 631: Merry (3)
Lần này biển Đông bị cậu quấy cho rối tung, chẳng biết tương lai có thuyền Merry nữa hay không.
Tâm trạng của cậu trở nên phức tạp, Rochester thấy Trương Đạt Dã nhìn chằm chằm vào bóng lưng Merry thì chỉ cho rằng cậu ngạc nhiên. Cũng may trong lúc nói chuyện, các bạn đồng hành của cậu ở đây nên không đến nỗi thất lễ.
Ngoại trừ một vị!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tom cứ vươn móng vuốt ra định sờ cái sừng trên đầu Merry mãi.
Phòng khách nhà Kaya rất rộng, trang trí cũng sang trọng. Chẳng qua Trương Đạt Dã cũng không cảm thấy có gì quá mức, dù sao cậu cũng từng ở trong hoàng cung đảo Người Cá rồi mà.
Mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện một hồi, ba cô bé chạy hùng hục từ phòng của Kaya ra tới. Kaya ôm chặt cánh tay phu nhân Jane: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Con muốn đi với chị Wendy và chị Perona tới nông trường chơi. Có được không ạ?”
Chẳng biết có phải ảo giác của Trương Đạt Dã hay không mà lúc Kaya gọi chị, sắc mặt của Wendy và Perona có vẻ cực kỳ hưởng thụ. Đây chính là nguyên nhân hai đứa nhỏ hòa nhập với Kaya nhanh như vậy ư?
“Được, được chứ. Nhưng con không mệt à?” Phu nhân Jane biết sức khỏe của Kaya cũng không tốt, hôm nay lăn lộn bên ngoài lâu như vậy đã nhiều hơn lượng vận động cả tuần của cô bé mọi khi. Kaya thật sự không có vấn đề gì ư?
“Không mệt ạ!” Kaya vui vẻ nói: “Vừa nãy chị Wendy dùng ma pháp thần kỳ, bệnh của Kaya đã khỏi hẳn rồi.”
“Lại làm phiền tiểu thư Wendy ư?” Rochester nói: “Thật sự hết sức cảm ơn. Nhưng cháu cứ sử dụng năng lực liên tục như vậy cũng không sao à?”
Wendy cười lắc đầu: “Không sao ạ.”
Kaya mong đợi nói: “Vậy bọn con có thể đi chơi không?”
“Nhưng Kaya và mẹ vừa bình phục…” Rochester hơi khó quyết định.
Trương Đạt Dã đề nghị: “Hay là mời bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe đi, như vậy chúng tôi cũng có thể yên tâm hơn.”
Cậu cảm thấy có lẽ do Rochester quá quan tâm tới vợ và con gái mình nên mới nghi ngờ năng lực của Wendy. Dù sao chuyện vừa được ánh sáng màu xanh chiếu vào đã khỏi bệnh không thực tế cho lắm, vẫn phải xem các chỉ số chính xác hắn mới yên tâm được.
“Nếu cậu không ngại…” Rochester nhìn Trương Đạt Dã vẻ biết ơn. Đúng là hắn muốn làm như thế, chỉ là không tiện nói thẳng lời này trước mặt ân nhân cứu mạng, nghe như không tin tưởng người ta vậy. Trương Đạt Dã chủ động nói ra vừa hợp ý hắn.
Trương Đạt Dã có thể thông cảm cho nỗi lòng của hắn, cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này. Cậu cũng hơi tò mò không biết rốt cuộc cả gia đình này mắc bệnh gì.
Chỉ có Kaya bé nhỏ bĩu môi không vui.
Kế hoạch ra ngoài du ngoạn tạm thời bị hủy bỏ, ngài Rochester mời vài vị bác sĩ đến kiểm tra sức khoẻ tại nhà ngay trong ngày.
Trương Đạt Dã sững sờ nhìn đám máy móc chữa bệnh muôn hình vạn trạng trước mặt. Từ lúc đến thế giới này tới giờ, cậu chưa từng đến bệnh viện lần nào cả. Cậu cảm thấy tác phong của những bác sĩ này hoàn toàn khác với phong cách của Chopper trong anime, có phần giống kiểu của bệnh viện thời hiện đại hơn.
Phu nhân Jane và Kaya đều bị Rochester thúc giục tiến hành kiểm tra hết hạng mục này đến hạng mục khác, sau đó lắng nghe vị bác sĩ cầm báo cáo và giảng giải về tình hình sức khỏe của họ.
Bác sĩ càng nói thì càng kích động: “Kỳ tích, quả là kỳ tích. Theo kết quả khám bệnh lần trước, cả tiểu thư và phu nhân đều bị suy tim, giảm chức năng phổi nặng nhưng giờ kết quả của hai người không khác người bình thường là mấy. Ngài mời được vị bác sĩ tài ba nào chữa bệnh cho họ vậy?”
Đây không phải lần đầu tiên bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho gia đình này. Nếu ông có cơ hội làm quen với vị danh y có thể chữa khỏi hẳn loại bệnh được mọi người nhất trí cho rằng hết cách cứu chữa trong thời gian ngắn như vậy, không chừng ông sẽ may mắn học được gì đó.
Rochester mừng rỡ, hắn và vợ nhìn nhau, nghe bác sĩ hỏi thì khó xử, không biết có nên tiết lộ người đã chữa khỏi bệnh cho họ không.
Trương Đạt Dã thấy vậy bèn lên tiếng: “Chuyện này không liên quan gì đến y thuật, đây chỉ là năng lực chữa trị đặc biệt thôi.”
“Năng lực?” Bác sĩ do dự giây lát, sau đó lập tức “hiểu ra”, gương mặt ông đầy rẫy thất vọng: “Nếu vậy thì thôi. Vẫn xin chúc mừng ngài Rochester, ngài và người nhà của ngài vô cùng may mắn.”
Vị bác sĩ này thất vọng vì sắp mất đi một khách hàng lớn như nhà Rochester… Thôi được rồi, ông cũng không hẹp hòi đến vậy, chủ yếu là vì ông không được gặp gỡ và kết bạn với vị danh y kia thôi.
Nếu bệnh được chữa nhờ phẫu thuật hay loại thuốc nào đó thì họ còn có thể nghiên cứu và học hỏi, không biết chừng lại đưa ra khám phá lớn giúp nâng cao trình độ chữa bệnh ở biển Đông, tiền tài và danh vọng không thiếu thứ gì. Nhưng đã là năng lực không phải thứ thuộc về khoa học, không thể nghiên cứu, cảm giác như đã bỏ lỡ mấy trăm triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận