One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 713: Z (1)

Chương 713: Z (1)
Sau câu nói ngắn gọn mà tao nhã, Trương Đạt Dã nói khái quát chuyện của Crocodile cho mọi người.
"Thất Vũ Hải?" Thành Long đã biết kiến thức ở phương diện này: "Nói cách khác, nếu chúng ta đối phó hắn thì sẽ trở thành tội phạm truy nã à?"
"Cũng không nhất định." Trương Đạt Dã nói: "Lật đổ chính quyền của một đất nước gia nhập các nước liên minh là chuyện rất nghiêm trọng. Chưa kể địa vị ở Alabasta rất đặc biệt, Crocodile chỉ là hải tặc không có bối cảnh gì to tát, dù có thân phận Thất Vũ Hải cũng không giấu giếm nổi."
"Vậy chúng ta tố giác tội của hắn cho hải quân và Chính Phủ Thế Giới được chứ?" Lối tư duy của Thành Long thiên hướng phát hiện tội phạm lập tức báo cảnh sát.
Trương Đạt Dã lắc đầu: "Vấn đề là chúng ta không có chứng cứ, mà danh tiếng của Crocodile ở Alabasta rất tốt, nhiều bình dân coi hắn là anh hùng. Dù chúng ta nói hắn là thủ lĩnh tổ chức tội phạm cũng không ai tin ấy chứ!"
Những người khác đều không hỏi vì sao Trương Đạt Dã biết chân tướng. Nếu cậu đã khẳng định như thế thì chắc chắn không phải đang vu oan người ta.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Xem tình hình hải quân hôm nay đến là ai trước đã, nếu là người quen thì nói cho vị ấy nghe 'suy đoán' của chúng ta, đến lúc đó chắc chắn hải quân sẽ đi điều tra. Danh tiếng của chúng ta ở chỗ hải quân chắc cũng không tệ lắm." Trương Đạt Dã tự mình cảm nhận thì tốt lắm, chứ nào hay rằng nội bộ hải quân đang lặng lẽ truyền nhau một quy tắc ngầm.
"Hay đi hỏi đám người bị chúng ta bắt đi?" Lòng bàn tay Perona toát ra một ma trơi nhỏ: "Em phụ trách thẩm vấn cho."
Thụy Manh Manh nhắc nhở: "Nhưng bọn chúng nói là không biết thân phận thật của Boss còn gì."
"Không thử thì làm sao biết bọn họ nói thật hay nói dối?" Perona lộ ra nụ cười tiểu ác ma, không biết càng tốt, có thể đùa bỡn một phen.
"Nhàn rỗi cũng không có việc gì, đi hỏi cũng được." Trương Đạt Dã cảm thấy Mr.4 và Miss Merry Christmas ít nhiều gì cũng tính là đặc công cấp cao, kiểu gì cũng phải biết vài chuyện, ví dụ như bây giờ ở Baroque Works còn những ai, họ đều đang ở đâu.
Đoàn người châm hai cây nến đặt cạnh bia mộ, hơi khom người rồi xuống núi.
...
Lúc họ tìm tới Mr.4 và Miss Merry Christmas, hai người này còn đang bất tỉnh nhân sự. Tuy búa 80 của Trương Đạt Dã không đến nỗi làm hai người này hủy dung nhưng vết thương trên người không nhẹ chút nào.
Còn khẩu súng chó kia thì bị Hải Lâu Thạch khóa lại, lúc này chỉ là một khẩu súng bình thường.
"Muốn chữa trị một chút không ạ?" Wendy hỏi.
Trương Đạt Dã nói: "Chữa đơn giản một chút đi, chữa đến mức độ nói chuyện được thôi. Hai ta mỗi người một tên."
Wendy kinh ngạc: "Dạ? Anh Đạt Dã học được ma pháp chữa trị rồi ạ?"
Trương Đạt Dã lắc đầu, có lý chẳng sợ: "Anh chưa, vừa chữa vừa học em là được mà. Đằng nào thì chữa không khỏi thì cũng chẳng tệ đi."
"Đúng là thế nhưng mà..." Wendy cảm thấy tính cách Trương Đạt Dã ít nhiều có phần xấu xa, may mà chỉ thể hiện khi đối diện với kẻ địch mà thôi… Đương nhiên, lúc đốc thúc Perona rèn luyện và chơi xấu Diệp Ngôn là ngoại lệ.
Trương Đạt Dã nóng lòng muốn thử nên khuyên: "Em đừng bận tâm. Mấy khi gặp được nhiều người bị thương mà không cần chịu trách nhiệm nếu chữa hỏng cơ chứ. Để anh thoải mái kiếm thêm kinh nghiệm lâm sàng đi, ngày thường anh có dám thử trên người mọi người đâu."
Quả nhiên là anh chủ lòng dạ thâm độc! Perona lặng lẽ lui về sau một bước, kiểm điểm lại bản thân. Dạo này mình biểu hiện tốt lắm mà nhỉ? Không đắc tội ông anh đâu nhỉ?
Wendy cười gượng, lựa chọn chữa cho Miss Merry Christmas.
Theo lời giới thiệu của Sharkler, người này tên là Drophi, 42 tuổi, truy nã 1400 vạn Belly. Còn Mr.4 tên là Babe, 19 tuổi, truy nã 320 vạn Belly.
Số tiền thưởng và tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, lại thêm tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà vẫn phối hợp ăn ý tuyệt đối, chưa kể đôi bên cực kỳ bao dung đối phương, làm người ta không khỏi nghi ngờ bọn họ là mẹ con gì đó.
Hiệu quả ma pháp chữa trị của Wendy vẫn tốt như mọi khi. Chẳng mấy chốc sau, mí mắt Drophi đã mấp máy, chậm rãi tỉnh lại.
Mà Trương Đạt Dã đứng cạnh ngu ngơ vươn tay ra, hì hụi nửa ngày mới thấy ma pháp trên tay lóe lên rồi biến mất, chưa phát huy chút tác dụng nào đã kết thúc mất rồi.
Nhưng vừa ra tay đã thành công khiến cậu vui sướng, đây là hiệu quả chưa từng có đấy nhé: "Wendy, em có thấy không? Tuy chỉ lóe lên thôi nhưng hình như anh thi triển thành công rồi!"
"Vâng, anh Đạt Dã cố gắng lên, sắp học được rồi đấy!" Wendy siết chặt nắm tay ra hiệu cổ vũ.
Trương Đạt Dã nhìn người bị thương la liệt trong phòng mà hai mắt sáng rực, toàn bộ đều là bé cưng tích kinh nghiệm nha…
"Tụi mày làm gì tao thế hả?" Drophi vừa nhìn rõ tình huống trước mặt đã muốn ra tay, chẳng qua cả người đều nhũn ra không có sức. Ngoại trừ bị thương, thứ chí mạng là bộ còng tay Hải Lâu Thạch trên tay bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận