One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 403: Áo khoác da mèo của Tom có ấm không? (2)

Chương 403: Áo khoác da mèo của Tom có ấm không? (2)
“Ngày 1 tháng 11, quan trọng nhất hẳn là đêm trước Halloween.”
“À… tôi nhớ hình như còn có lễ Phục Sinh gì đó thì phải, không phổ biến bằng Giáng Sinh nên tôi không nhớ nổi nó là ngày nào.” Trương Đạt Dã hơi phiền não: “Thôi thì lần này tổ chức cho đàng hoàng đi.”
Trương Đạt Dã tiếp tục lôi đồ ra, đồ trang trí nho nhỏ như ruy băng, chuông và cả trang phục ông già Noel bị cậu bày thành một đống: “Trước kia còn có một cây thông Noel nhưng tôi tặng cho người khác rồi. Cậu nhớ nhắc tôi chặt một cây mới nhé.”
Diệp Ngôn giơ ngón tay làm thành biểu tượng OK rồi cầm sừng nai ướm lên đầu mình: “Cho tôi mượn cái sừng nai này hai ngày nhé, hình như tôi lại có linh cảm mới rồi.”
“Tặng anh đó.” Trương Đạt Dã không để tâm lắm: “Nhân tiện, anh có muốn đóng vai ông già Noel vào đêm Giáng Sinh không?”
“Đóng giả ông già Noel vào lễ Giáng Sinh là quá thiếu tính sáng tạo, nếu muốn đóng giả thì phải hóa trang thành tuần lộc, hoặc là dứt khoát hóa trang thành xe trượt tuyết luôn.”
Thế là buổi sáng của hai ngày sau đó, Trương Đạt Dã nhìn thấy Diệp Ngôn mặc trang phục tuần lộc, còn Tom đội một cặp sừng nai.
“Hai người đang chơi trò gì đấy? Với cả cậu lấy đâu ra bộ quần áo này?”
“Đây là hành vi nghệ thuật của tôi, một con tuần lộc bị mất cặp sừng. Quần áo thì tôi nhờ Tom sửa cho đấy. Tôi cũng không biết nó tìm thấy quần áo ở đâu, tiền công là cặp sừng nai và một con cá lớn do Hoán Triều Giao bắt.”
Sau khi giải thích xong, Diệp Ngôn bày ra bộ dạng ‘u buồn’: “Cậu có cảm nhận được sự bi thương và buồn bã của con tuần lộc sau khi bị mất cặp sừng không?”
“Giờ tôi chỉ cảm thấy huyết áp trong người tăng vọt thôi. Bộ quần áo này làm từ chiếc áo choàng tôi mới mua lần trước.” Trương Đạt Dã không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì. Mèo phá của gì thế hả, lấy áo choàng dài của cậu đổi sừng nai của cậu à?
Lần sau gặp thời tiết lạnh thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lột da mèo làm áo choàng?
Không biết Tom làm cách nào để cố định cái sừng nai trên đầu mình, lúc bước đi nó cảm thấy mình rất uy phong, chỉ là không hiểu tại sao cứ rờn rợn gáy thế nào.
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Trương Đạt Dã đã gọi ‘tuần lộc bị mất sừng’ và ‘Tom mọc sừng’ tới giúp Sharkler hoàn thành một đợt điều trị.
Chờ Sharkler bình thường trở lại rồi mới bắt đầu một ngày mới của chuyến hành trình trên biển.
Sáng nay đến lượt Trương Đạt Dã trực ở phòng quan sát, cậu vừa chú ý tình hình phía xa vừa tập vung kiếm.
Có điều hiệu quả lớn nhất của cách luyện tập một công đôi việc thế này chắc chỉ khiến lực cánh tay của cậu khỏe hơn chứ chẳng lĩnh ngộ được bí quyết gì.
Gần đến trưa, Trương Đạt Dã chợt nhận thấy một bóng đen xuất hiện ở cuối tầm nhìn. Cậu nhanh chóng đặt thanh sắt treo tạ xuống, cầm ống nhòm lên.
“Mọi người chú ý, phát hiện một đảo nhỏ ở hướng 10 giờ! Phát hiện một đảo nhỏ ở hướng 10 giờ!”
Tom phản ứng nhanh nhất, lao vèo tới pho tượng của mình ở mũi tàu, đặt tay che nắng nhìn ra xa.
Artoria nắm chặt bánh lái, sẵn sàng đổi hướng bất cứ lúc nào.
“Nếu là một đảo nhỏ thì chắc không phải Alabasta, trong sách nói Alabasta là một quốc gia lớn.” Sharkler bắt được từ mấu chốt.
“Mãi mới thấy một hòn đảo nhỏ!” Những người khác phấn khích chạy tới mũi thuyền, bọn họ cần trái cây và rau củ tươi, nóng lòng muốn lên bờ để mua đồ tiếp tế và ăn một bữa thật thịnh soạn.
“Yohohoho~” Brook cực kỳ vui mừng: “Lại tới gần Laboon hơn một chút rồi.”
Không lâu sau, mọi người đã thấy rõ hình dáng của hòn đảo, chỉ là không ai nhận ra đó là hòn đảo gì thôi.
Trương Đạt Dã hét to: “Chuẩn bị cập bờ, đồng thời giữ cảnh giác!”
Artoria đánh bánh lái, Sharkler dẫn Diệp Ngôn và Thụy Manh Manh đi điều chỉnh cánh buồm, Hope chậm rãi tiến về phía hòn đảo.
“Yohohoho~. Phong cảnh thật đẹp, chẳng lẽ là hòn đảo mùa xuân hay hòn đảo mùa hạ?”
“Kia là cái gì?” Thụy Manh Manh chỉ vào một cột nước đột nhiên xuất hiện ở phía xa và hỏi.
“Trông còn không cao bằng cột nước mà cô đã đánh lên hôm trước. Đó là cá voi phun nước phải không?” Diệp Ngôn đoán.
Một cột nước đổ xuống, một cột nước khác tiếp nối phun lên bên cạnh, cao hơn nhiều so với cột nước vừa rồi.
Nói thật, Trương Đạt Dã vừa thấy hiện tượng này thì phản ứng đầu tiên là nghĩ đến hải lưu trên trời, chính là thứ đưa đám người Luffy đến Skypie, chỉ là kích thước và độ cao của hai cột nước nọ kém hơn nhiều lắm.
Kinh nghiệm đi thuyền của Brook khá phong phú, hắn bình tĩnh hớp một ngụm hồng trà: “Đây có lẽ là một vụ núi lửa đáy biển phun trào, mặc dù tôi không có mũi nhưng tôi ngửi thấy mùi lưu huỳnh, yohohohoho~”
Perona lại bị dọa sợ: “Chẳng phải núi lửa phun trào rất nguy hiểm à? Tại sao ông chú vẫn cười được?”
“...” Brook đang kể chuyện cười nhạt thì bỗng im bặt, sau đó lập tức trở nên sợ hãi: “Tiêu rồi, tôi có xương! Với lại chỉ có xương thôi! Cứu mạng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận