One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 429: Chỉ một con mèo mà dám cướp đồ của ta? (1)

Chương 429: Chỉ một con mèo mà dám cướp đồ của ta? (1)
Ngay giữa mảng lông rậm rạp của Scarlet bị cày ra một đường rãnh, vươn tay lên sờ là có thể cảm nhận được da đầu bóng loáng.
Bộ dáng hài hước của nó khiến Tom vỗ đùi cười gập cả người, Scarlet cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm, đấm lồng ngực thật mạnh, rống lên giận dữ rồi nhào về phía Tom.
Tom thật sự có năng khiếu bẩm sinh trong phương diện chọc điên kẻ địch.
Trên người Artoria xuất hiện váy xanh giáp bạc, tay nắm trường kiếm, từng luồng trảm kích màu vàng phóng ra, bầy mãnh thú ngã rạp xuống như ngả rạ.
Thụy Manh Manh cầm kiếm ám hợp kim màu đen lao vào bầy thú, liên tục thử nghiệm sức mạnh mới mà mình vừa đạt được, cái phong cách mỗi nhát kiếm chém ra một cái hố to đùng này cứ như thể viết chữ “thô bạo” lên trên trán vậy.
Trương Đạt Dã định khi nào phải nhắc nhở Thụy Manh Manh mới được. Đang yên đang lành mà sát thủ lanh lợi hóa thân thành chiến sĩ cuồng, lực lượng này của cô ấy nên tập trung sát thương vào một mục tiêu thì chắc chắn sẽ càng xuất sắc.
Brook khéo léo di chuyển giữa bầy mãnh thú, thỉnh thoảng dùng kiếm đâm trúng điểm yếu của chúng. Còn việc hắn vừa nói rằng không giỏi đối phó với những con thú cỡ lớn thì… chắc tại mấy con cao dưới mười mét không được tính là cỡ lớn đi.
Mà bình thường Trương Đạt Dã rèn luyện khá là toàn diện nên khi chiến đấu với bầy dã thú cậu toàn chơi tổng hợp, đấu tốc độ với loại thú mạnh mẽ, đấu lực sát thương với loại nhanh nhẹn, con nào có cả hai lực lượng cũng không sánh bằng cậu.
Thỉnh thoảng gặp thời khắc nguy cấp, cậu còn có thể rút cây đèn đường bằng tay trái để chặn, đồng thời dùng tay phải vung kiếm phản công chớp nhoáng. Kinh nghiệm tay trái cầm chảo, tay phải nhấc ghế gấp hồi còn dằn vặt đám gà mờ đúng là không uổng phí.
Quan trọng nhất là thực chiến chém ngã càng nhiều mãnh thú, chặt đứt càng nhiều xương, sừng và móng vuốt thì cậu càng cảm thấy có kiếm trong tay thuận buồm xuôi gió.
“Thật muốn tìm một sợi xích sắt để thử.” Trương Đạt Dã nghiêng đầu tránh khỏi cái miệng thú lớn, trở tay chém một nhát kiếm san bằng răng nanh trong miệng nó: “Chính là cảm giác thế này, tiếp tục!”
Trương Đạt Dã nhìn đám thú răng nhọn vuốt sắc trước mắt mà cảm giác thân thiết vô cùng: “Nhào lên, hôm nay tao có tiến bộ hay không là nhờ cả vào tụi mày đấy.”
So với những người thành thạo và điêu luyện này, Diệp Ngôn có vẻ hơi chật vật. Sáu trong số tám Cờ yêu của cậu ta đang trên đường triệu hồi, Chùy trấn hồn quá ngắn, Chiêng trấn hồn lại dễ ngộ thương đồng đội, không thích hợp sử dụng vào lúc này.
Mã Lão Ngũ và Kim Nhị Bằng trong Cờ quái vật vàng đều là kiểu chức năng lớn hơn sức chiến đấu, cho nên Diệp Ngôn chỉ có thể ứng phó một phen, dùng Chùy trấn hồn gõ hai con dã thú bất tỉnh rồi bảo Kim Nhị Bằng đưa mình bay lên không trung.
Nhìn mấy con mãnh thú nhảy lên muốn tấn công mình, Diệp Ngôn đưa tay về phía dưới:
“Triệu hoán, Hỗn Độn thú!”
Hỗn Độn thú tròn vo từ trên trời giáng xuống, cơ thể khổng lồ của nó nện cho mấy con dã thú nằm bẹp. Tuy sáng nay vừa bị Diệp Ngôn lừa một cú nhưng khi cần chiến đấu, Hỗn Độn thú vẫn rất tận tụy kính nghiệp.
“Lăn đi, Hỗn Độn thú!” Diệp Ngôn ra lệnh, Hỗn Độn thú ngoan ngoãn lăn đi, hất văng hoặc là nghiền ép hàng loạt mãnh thú.
Đại khái chiêu này được Diệp Ngôn lấy cảm hứng từ trải nghiệm chơi bowling gần đây nhất.
Bầy mãnh thú chống trả hăng hái nhưng đòn tấn công của chúng đơn giản chỉ là dùng răng nanh, vuốt nhọn và sừng mà thôi, có cố hết sức cũng chỉ có thể khiến Hỗn Độn thú thu nhỏ lại phạm vi gần như không thể nhìn ra.
“Hãy nếm thử sự lợi hại của Cá mập khổng lồ siêu cấp đây!”
Cá mập khổng lồ và Hỗn Độn thú như thể hạc giữa bầy gà, mỗi nắm tay, mỗi cú đá đều không con thú nào chịu thêm được chiêu thứ hai. Ngay cả khi chiếc sừng mà bầy mãnh thú vẫn luôn kiêu hãnh đâm vào đùi của Cá mập khổng lồ thì nhiều nhất cũng chỉ để lại một vết lõm.
Dù muốn chơi chiêu kiến đông cắn chết voi cũng phải chọc thủng được hàng phòng ngự và có chỉ huy thích hợp mới được.
Mà chỉ huy của chúng… tinh tinh Scarlet đang bận đuổi theo một con mèo khắp nơi như bị mất trí, chẳng những không thể ra chỉ lệnh hữu hiệu mà còn liên tục đánh bay đồng bọn của mình kia kìa.
Tom nhanh nhẹn né tránh các chướng ngại và đôi chân to lớn của dã thú, chạy từ đầu này đến đầu kia của chiến trường, Scarlet đuổi theo phía sau, phá tan mọi trở ngại, gạt phăng những dã thú chắn trước mặt nó, đỏ mắt chăm chăm muốn bắt cho bằng được con mèo đáng ghét làm hỏng kiểu tóc của nó còn dám cả gan cười nhạo.
Cứ như vậy, Scarlet đuổi theo Tom chạy tới chạy lui trong chiến trường, vẽ ra những đường thẳng tắp, đường cong và đường gợn sóng tuyệt đẹp, lần lượt hất bay từng dã thú vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận