One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 512: Lẽ trời là một vòng tuần hoàn (1)

Chương 512: Lẽ trời là một vòng tuần hoàn (1)
“Vâng.” Dù Trương Đạt Dã không đề cập tới thì Wendy cũng chẳng nhìn được. Bộ dạng của đứa nhóc này thực sự quá thảm.
Đầu tiên cậu bị Garp cho một trận no đòn, sau đó lại bị Hollow tiêu cực tra tấn, cuối cùng còn bị Trương Đạt Dã đánh cho tơi bời. Giờ trên người Ace xanh xanh tím tím, quần áo bị cành cây và mặt đất cọ rách tung tóe.
Ace cũng không ngượng nghịu xoắn xuýt gì, đàng hoàng ngồi im để Wendy chữa trị cho mình, còn nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Nhưng Luffy thì không chịu an phận như vậy. Ace vừa đứng sang bên cạnh, cậu nhóc đã nhảy phắt lên: “Tôi cũng muốn khiêu chiến anh!”
Trương Đạt Dã đang sốt ruột muốn thử võ mồm, không muốn chơi với Luffy bèn từ chối: “Cậu còn không vượt qua nổi Hollow tiêu cực, nghỉ cho khỏe đi.”
Có điều, nếu dễ bị dụ như vậy thì cậu nhóc đã không phải là Luffy rồi.
“Xem chiêu đây!” Luffy bé nhỏ mặc kệ Trương Đạt Dã có đồng ý hay không, trước khi ra tay cố ý nhắc nhở một tiếng. Cậu nhóc dùng sức quăng cánh tay phải mấy vòng để cánh tay duỗi dài về phía sau rồi mượn lực đàn hồi đấm thẳng tới: “gomu gomu no… Pistol!”
Chiêu thức này đối với Trương Đạt Dã mà nói thì màn dạo đầu quá dài, tốc độ nắm đấm không đủ nhanh, sức mạnh thì… Ừm, đánh vào người chắc sẽ đau một lát đấy.
Trương Đạt Dã tiện tay tóm lấy nắm tay nhỏ của Luffy.
“Ghét thật, bị bắt rồi.” Luffy cố gắng lùi lại, kéo cánh tay định thu hồi nắm đấm nhưng sức của cậu nhóc không đủ, ngược lại còn bị lực đàn hồi của cánh tay kéo tuột về phía trước.
“Đã thế, chiêu này thì sao?” Luffy bé nhỏ không phục, tiếp tục vung tay trái.
Tốc độ tay trái của cậu nhóc còn chậm hơn tay phải, bị Trương Đạt Dã nhẹ nhàng bắt được.
Trương Đạt Dã chợt nảy ra ý tưởng, tiện tay thắt hai cánh tay của Luffy lại thành nơ con bướm, sau đó tiếc rẻ lắc đầu. Tiếc là cậu không biết thắt nút kiểu Trung Quốc.
“Gomu gomu no… Rocket!” Luffy vẫn chưa từ bỏ, bản năng chiến đấu mách bảo cậu nhóc rằng nếu đã không tránh thoát được thì phải lợi dụng điểm này để tấn công. Cậu nhóc lao cả người đụng vào Trương Đạt Dã, định tặng đối phương một quả húc đầu tên lửa.
Trương Đạt Dã lựa chọn thả tay ra, cúi thấp người xuống.
Luffy la oai oái bay qua đỉnh đầu Trương Đạt Dã. Trong quá trình này cậu nhóc muốn túm lấy cái gì đó để dừng lại nhưng hai tay bị Trương Đạt Dã buộc rồi, không thể dùng sức được nữa, chỉ có thể tiếp tục bay về phía trước.
“Phịch!” Luffy đụng phải thứ gì đó tròn vo – là Tom vẫn đang say sưa trong giấc mộng sau khi ăn căng bụng.
Tom giật mình bừng tỉnh, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì đã lăn thành một cục với Luffy rồi. Những người khác chỉ có thể loáng thoáng thấy cặp mắt to đang trợn tròn trong dư ảnh quay cuồng, sau đó cả hai cùng lăn tõm xuống sông.
“Luffy!” Ace biết Luffy là con vịt lên cạn, lập tức chạy tới để cứu người.
Lúc này, Artoria đứng trên bờ sông nhắm chuẩn một con cá, cành cây trong tay đâm mạnh xuống dưới.
Chỉ nghe một tiếng ‘ùm’ vang lên, sau đó là một ‘rào’.
Cành cây trong tay Artoria trầm xuống, cô nhấc nó lên, thấy hai cánh tay thắt nơ của Luffy đang quàng qua người Tom, Tom thì bám chặt lấy cành cây, trong miệng còn ngậm một con cá, cái bụng tròn vo của nó đã trở lại bình thường.
Tom nhìn trái ngó phải, mặc dù không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng nó vẫn giơ một tay lên chào hỏi Artoria.
“Tom tỉnh rồi à? Đến đúng lúc lắm, chúng ta ăn cá nướng nhé?” Artoria vui vẻ kéo Tom và Luffy lên bờ, trên bờ đã có một đống cá nhỏ trúng độc thủ của Artoria.
Tom vẫn không hiểu tại sao mình đang ngủ mà lại lăn xuống sông, nhưng nếu có cá ăn thì mọi chuyện đều không quan trọng nữa. Nó lập tức chạy tới, nhổ con cá trong miệng ra rồi xử lý thực phẩm.
“Cá nướng à? Tôi ăn được không?” Luffy treo trên người Tom nghe đến chữ ăn là hai mắt sáng rực lên. Lần rơi xuống sông này là lần thoải mái nhất mà cậu nhóc từng trải qua, vừa nhúng nước một tí đã đi ra, thậm chí cậu nhóc còn chưa bị uống ngụm nước sông nào. Dưới sự cám dỗ của đồ ăn, Luffy lập tức quên mất tiêu luôn chuyện này.
Artoria không phải là người ích kỷ đến mức không thể chia sẻ đồ ăn, cô lập tức đồng ý mà không do dự, nhưng quyết định đi xiên thêm mấy con cá nữa.
“Tuyệt vời, cô là người tốt.” Luffy hào hứng hoan hô. Tiêu chuẩn phân chia thiện ác của cậu nhóc cực kỳ đơn giản.
Lúc này Tom mới nhận ra trên người mình có thêm một người, giơ tay kéo Luffy xuống.
“Luffy, em không sao chứ?’ Ace hỏi.
Luffy cười không tim không phổi: “Ace, con mèo này thú vị lắm. Nó biết nướng cá đấy. Chờ sau khi ra khơi em cũng phải kiếm một con mèo biết nấu cơm làm bạn đồng hành mới được. Shishishishi.”
“Đồ ngốc.” Ace gõ đầu Luffy một cái, mình thì đang lo cho em, em lại chỉ biết đến cá nướng! Đánh một cú cho hả giận, dù sao cậu nhóc cũng không đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận