One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 568: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (2)

Chương 568: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (2)
Trương Đạt Dã nhớ tới việc những người còn lại không có thuật nhìn đêm nên lục lọi thanh vật phẩm một phen, lôi ra một ngọn đèn dầu, châm đèn rồi cầm theo, cuối cùng cũng khiến mọi người thấy rõ đường đi. Thật ra cậu còn có đèn pin cơ, chẳng qua cảm thấy dùng đèn dầu mới hợp bầu không khí.
Thoáng cái đã tới cuối đường hầm, đó là một cánh cửa gỗ đã bị Cờ yêu đẩy mở.
Ngay thẳng hướng cửa là một người mặc đồ thuyền trưởng hải tặc ngồi ngay ngắn… hoặc nên nói là một bộ xương khô, trông có vẻ đã qua đời lâu lắm rồi.
"Đây chính là Woonan à?" Trương Đạt Dã đến gần một chút, trông người này bây giờ chẳng khác nào Brook, cũng không nhìn ra diện mạo cụ thể.
Tay trái bộ xương cầm khối vàng lớn chừng quả trứng chim bồ câu, tay phải cầm cái hộp rất bình thường.
"Đạt Dã, trên tường có chữ." Artoria nhắc nhở.
Trương Đạt Dã xoay người, mặt tường đối diện với Woonan chi chít chữ nhỏ, chắc là lời trăn trối của Woonan:
[Hỡi những ai truy tìm vàng mà tới nơi này, ta là Woonan, từng được xưng là hải tặc vàng vĩ đại, mà bây giờ chẳng qua là một gã chờ chết thôi. Số vàng ta có đều đã được trả lại cho chủ nhân của chúng. Ta trải qua chiến đấu, thực hiện dã tâm năm xưa, đúc thành núi vàng khổng lồ chưa từng có.
Nhưng khi đứng trước núi vàng, ta nhớ tới một người đàn ông từng nói: 'Vàng lại không biết cười, thế thì khác gì đá đâu'. Từ ngày anh ấy cứu ta, trong lòng ta, anh ấy vẫn ngồi chung thuyền với ta, phiêu lưu mạo hiểm cùng nhau trong năm tháng dài lâu ấy.
Cũng chính vì thế, ta không oán, cũng không hối hận cuộc đời mạo hiểm này. Đúng thế, cuối cùng ta hiểu ra, thứ ta đánh cược tính mạng để kiếm chác không phải vàng, mà là đoạn đường mạo hiểm trong khi tìm vàng.
Nơi này không còn vàng nữa, lại có món quà đáng quý hơn vàng. Tuy thứ này không có giá trị gì với người khác nhưng với ta lúc này thì đã đủ rồi. Xin đừng phá hủy nơi đây, nơi đây có báu vật quý giá nhất cuộc đời ta đang say ngủ.]
"Đã trả hết vàng lại rồi à." Thụy Manh Manh nói: "Thế thì chúng ta thật sự đi một chuyến tay không hả?"
Diệp Ngôn che ngực: "Tuy chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhưng tim vẫn đau quá… Núi vàng của tôi… hết rồi… Chẳng lẽ trên đời thật sự có ông lớn tiêu tiền như nước thế này à?"
Brook không thất vọng chút nào: "Yohohoho ~ Đối với tôi mà nói, có thể hiểu biết tới cuộc đời đại hải tặc truyền kỳ như vậy đã là một chuyến không uổng."
Perona lại nói: "Lừa nhau à? Chẳng phải vẫn còn một cục vàng ở đây còn gì?"
"Chắc cục vàng này vốn thuộc về chính ông ấy." Artoria suy đoán: "Tôi không cảm thấy người như vậy sẽ nói dối lúc mình lâm chung."
"Để tôi xem bảo vật lớn nhất cuộc đời mà ông ấy nhắc tới là gì, chẳng lẽ là nhật ký đi biển?" Trương Đạt Dã đi về phía di thể của Woonan, nhẹ nhàng mở cái hộp kia ra.
Đập vào mắt là một khối vải màu đen, giũ ra mới thấy rõ là lá cờ hải tặc, hơn nữa còn là một lá cờ hải tặc được vá lại.
"Đây là cờ hải tặc đầu tiên của băng hải tặc Woonan à?" Trương Đạt Dã suy đoán, sau đó lại nhanh chóng thấy được trong hộp còn một tờ giấy, mở ra nhìn.
Sau khi nhìn thoáng qua, Trương Đạt Dã ngớ người: "Cái này... Hình như là... công thức món oden bí truyền?"
Artoria xuất hiện bên cạnh Trương Đạt Dã trong nháy mắt, nghiêng đầu nhìn tờ giấy trong tay cậu, mặt mày vui vẻ sung sướng: "Đạt Dã không lừa tôi, hóa ra trong kho báu có công thức đồ ăn ngon bí truyền thật!"
Tom chắc đang nhớ lại oden ngon miệng vừa ăn mấy hôm trước, cũng xoa tay hầm hè… Thế này là có thể tự làm đúng không?
Perona hỏi: "Tại sao báu vật quan trọng nhất của hải tặc vàng vĩ đại lại là oden chứ?"
Diệp Ngôn thật vất vả thoát khỏi cảm giác mất mát: "Nói tới oden, tôi cũng nhớ tới ông chủ kỳ lạ kia. Đồ ăn ông chú ấy bán giá rất rẻ, rất phù hợp phong cách không màng vàng bạc nhé."
Trương Đạt Dã đồng ý: "Ừ, tuổi của ông chú ấy chắc là người cùng thời với Woonan. Nói không chừng người đàn ông trong lời trăn trối của Woonan chính là chú ấy."
"Yohohoho~. Tình bạn giữa đại hải tặc và ông chủ quán oden à? Thú vị thật đấy."
"Vừa lúc cùng đi tìm chú ấy hỏi xem, tiện thể nghỉ ngơi một lát, chứng thực công thức bí truyền này." Trương Đạt Dã qua loa quyết định hành trình kế tiếp nhưng không ai phản đối.
Trước khi rời đi, Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ một thoáng, viết thêm vài chữ sau lời trăn trối của Woonan: "Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này."
Còn dùng kỹ năng vẽ bậy kém chất lượng của mình vẽ cái đầu Tom bằng vài nét đơn giản.
Mọi người đi ra ngoài, Thụy Manh Manh nhỏ giọng nói: "Sếp ơi, đấy là hành vi du lịch không văn minh nhé, dạy hư trẻ con bây giờ."
"Nói bậy, một mảnh khổ tâm của tôi đấy." Trương Đạt Dã ra vẻ thành thạo: "Với danh tiếng của Woonan, sau này không chừng sẽ có bao nhiêu người đến tìm kho báu. Giống Buggy ấy. Đến lúc ấy thì đảo Samu Puraisu gần nhất sẽ gặp họa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận