One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 254: Núi cao còn có núi cao hơn

Chương 254: Núi cao còn có núi cao hơn
Sharkler cũng bị những người này chọc cười: “Thú vị thật đấy.”
“Sếp đúng là thích làm chuyện xấu.” Thụy Manh Manh ở bên cạnh cũng thấy hay ho.
Gragas đá vào mông mấy chàng trai, nhắc bọn họ đi làm việc: “Ngại quá, toàn tấm chiếu mới chưa được trải đời.”
“Không có gì đâu, cũng vui mà.” Trương Đạt Dã cười nói: “Gần đây trên đảo có chuyện gì lớn xảy ra không ạ?”
“Không có chuyện gì to tát cả. Nếu nhất định phải nói thì cũng chỉ có người ở chỗ nào đấy tại vùng đất trái phép lại bắn giết nhau rồi. Trung tá T-Bone tiếp tục dẫn đội đi đánh bại mấy băng cướp biển, sau đó có lời đồn nói rằng ngài ấy sắp được thăng chức và điều đi nơi khác.”
Trương Đạt Dã gật gù, đều là những chuyện hết sức bình thường, chỉ có một điểm không thích hợp cho lắm: “Cái gì gọi là lời đồn ngài ấy sắp được thăng chức?”
“Cậu không biết à? Ở khu vực quanh đây, trung tá T-Bone được xem như minh tinh. Nếu hỏi ai là người có trách nhiệm nhất hải quân Sabaody thì chính là ngài ấy. Cứ vài tháng lại có tin đồn ngài ấy sắp thăng chức nhưng mãi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
Gragas ra vẻ từng trải nói: “Chẳng qua chuyện này cũng bình thường thôi. Người thật thà như hắn thăng chức rất chậm.”
Trương Đạt Dã không phản bác được, cảm thấy Gragas nói rất chi là có lý.
Thật ra người thăng chức chậm nhất phải kể đến tướng Zephyr. Hắn phải mất tổng cộng 14 năm để được thăng chức từ tân binh lên quân đoàn trưởng, tức là hạ sĩ.
Mà Coby chỉ mất vài tháng để thăng chức từ một người lính tạp dịch hải quân lên thượng sĩ.
Đây nhất định là do tài năng và tốc độ tiến bộ của Coby vượt xa Zephyr! (đáng tin)
“Thế thiếu tướng Kadar thì sao?” Nhắc tới hải quân, Trương Đạt Dã thuận miệng hỏi thăm.
“Thiếu tướng Kadar à? Lúc cậu thăm đảo Người Cá có từng nghe nói đến cái tên Jinbe không?” Gragas hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Trương Đạt Dã gật đầu, không những nghe nói mà cậu còn sờ thử cái bụng và vây tay của hắn đấy.
Gragas nói: “Một trong những thuyền viên cũ của hắn lại căng cờ hải tặc ra khơi rồi. Đã thế cờ kia còn không phải của băng hải tặc Mặt Trời lệ thuộc vào Jinbe. Thế nên thiếu tướng Kadar đã xin rời Sabaody, dẫn đầu đội truy bắt người kia.”
Trương Đạt Dã biết người Gragas nhắc đến chính là Arlong. Arlong sử dụng cờ hiệu của mình có nghĩa là hắn đã thoát ly khỏi Jinbe, không thuộc về thế lực Thất Vũ Hải nữa mà chỉ là hải tặc bình thường. Vì thế nên hải quân bắt hắn cũng hợp lý. Nhưng nghe giọng điệu của Gragas thì việc này cũng không thuận lợi cho lắm.
Quả nhiên, Gragas nói tiếp: “Nhưng thỉnh cầu của Kadar bị bác bỏ, lý do cụ thể thì không rõ ràng lắm. Tôi đoán là họ kiêng dè quan hệ giữa tên hải tặc kia với Jinbe vừa nhậm chức Thất Vũ Hải, nếu hắn ta không gây ra chuyện gì quá lớn thì chắc hải quân cũng không muốn nhúng tay vào đâu. Tóm lại, tôi nghe một số lính hải quân nói Kadar đang chán nản lắm.”
“Hóa ra là vậy.” Thiếu tướng Kadar cũng rất khó khăn, Trương Đạt Dã không biết nên nói gì cho phải. Những ngày ở đảo Người Cá cậu không nghe được tin tức gì về Arlong cả, không ngờ hắn đã ra khơi. Không biết là do cậu tới nơi thì Arlong đã đi hay hắn ta không có mặt mũi gì để về đảo Người Cá nhỉ?
Mà nhắc mới thấy ông chú này nắm được nhiều thông tin thật đấy, những tin tức này ít nhiều gì cũng là sự vụ nội bộ của hải quân, thế mà Gragas lại biết tường tận như vậy.
Bọn họ lại trò chuyện một hồi, đám Trương Đạt Dã kiểm kê hàng hóa rồi thanh toán, đưa mắt nhìn theo Gragas rời đi.
Sharkler đặc biệt kích hoạt trạng thái Super Mode để di chuyển mấy hòm rượu, làm việc ở hình dáng bình thường khá bất tiện: “Cảm giác mấy ngày chúng ta đi vắng đã xảy ra không ít chuyện.”
Thụy Manh Manh cũng không nhàn rỗi: “Đúng đấy, tôi còn tưởng rằng chúng ta đã rời đi mấy tháng rồi chứ.”
Trương Đạt Dã hỏi: “Sao Tom vẫn chưa ra? Chẳng lẽ nó lại đi đặt bẫy chuột?”
“Tom đang ở trong phòng bếp. Mấy món bánh ngọt mang từ đảo Người Cá về đã ăn hết mất rồi. Tôi nhờ nó thử làm lại những loại bánh ấy.” Artoria nói lý do, sau đó lại bổ sung: “Với điều kiện là lần sau Đạt Dã muốn đánh nó, tôi sẽ giúp nó ngăn cậu lại.”
“…” Trương Đạt Dã suýt nữa thì tức đến mức phì cười, coi như nó thông minh.
Nhưng Tom quá ngây thơ rồi, đợi lát nữa cậu sẽ cho nó biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Chờ đến khi bọn họ thu dọn hàng hóa xong xuôi, một lần nữa xếp đầy giá rượu, Tom đội mũ đầu bếp bưng một cái khay ra và đặt lên bàn.
Mọi người nếm thử, mặc dù hương vị không giống với món bánh gốc nhưng ăn vẫn rất ngon.
Trương Đạt Dã đột nhiên đứng dậy, xắn tay áo lên: “Đừng ai cản tôi, hôm nay tôi phải đánh cho Tom một trận mới được!”
Tom không kịp suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì, vèo một cái chạy đến bên cạnh Artoria, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ mình đã tìm được chỗ dựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận