One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 547: Jingle Bells (2)

Chương 547: Jingle Bells (2)
“Jingle bell, jingle bell…” Trương Đạt Dã không nhịn được cũng ngâm nga theo.
Nghiêm túc mà nói thì giọng ca không tính là lọt tai của cậu hơi xúc phạm đến hai vị nhạc công đại tài kia.
Có điều không ai để ý tới những chuyện này, Wendy và Carla nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí, cùng nhau hát những câu đơn giản dễ nhớ: “Dashing through the snow, on a one horse open sleigh…”
Perona đang tính mỉa mai Trương Đạt Dã nhưng khi nghe được tiếng hát êm tai của người bạn thân Wendy thì cô nhóc không còn khó chịu nữa, ngượng nghịu hát theo: “Dashing through the snow, on a one horse open sleigh…”
Thụy Manh Manh không tự tin về giọng hát của mình tí nào, nhưng nếu là hợp xướng thì cô nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì. Thế là cô cũng khe khẽ hát cùng: “O"er the fields we go, laughing all the way…”
“Này, hát cái bài này nghe trẻ con lắm đấy.” Diệp Ngôn ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ thế mà còn thuộc lời hơn mọi người: “Bells on bobtail ring, making spirits bright…”
Artoria đã ăn xong kẹo cây gậy, lại lấy xuống một chiếc kẹo mút còn to hơn cả mặt mình. Cô vừa lắc lư người theo tiếng hát của mọi người, vừa tự hỏi nên bắt đầu ăn từ đâu.
Ngay khi nghe thấy Trương Đạt Dã mở miệng là Sharkler đã lập tức giơ chân định nhảy xuống biển. Có điều sau một thời gian dài chữa bệnh cùng Brook, cuối cùng nó cũng có chút hiệu quả, giúp Sharkler khắc chế cơn xúc động.
Sau khi nghe vài câu ca, Sharkler không còn cảm giác khó ở như bình thường nữa, trái lại còn thấy ấm áp giống như lần đầu tiên nghe ghi âm bản hợp xướng cuối cùng của băng hải tặc Rumbar vậy.
Cảm giác ấy vừa giống lại vừa khác biệt, trong bản hợp xướng cuối cùng của băng hải tặc Rumbar, càng về sau thì bọn họ càng ít người hơn. Bọn họ cố gắng duy trì sự lạc quan nhưng bài hát lại lộ vẻ bi thương ngập tràn. Bọn họ muốn để lại những kỷ niệm vui vẻ cho Laboon, nhưng sau khi mọi người ngã xuống hết, những gì còn lại chỉ là nỗi cô đơn và tịch mịch.
Mà đội hợp xướng của đoàn lữ hành Hope hiện tại thì càng về sau lại càng có nhiều người gia nhập, có lẽ giọng ca của vài người không tốt, cũng có một số người quên lời, nhưng Sharkler có thể cảm nhận sự vui vẻ xuất phát từ sâu trong lòng từ tiếng hát của bọn họ, ai nấy đều đang hưởng thụ quãng thời gian ở bên nhau.
Lần đầu tiên trong đời, Sharkler tập trung nghe tiếng hát không tính là quá hay này, cũng là lần đầu tiên Sharkler muốn mở miệng hát. Thế là hắn cố gắng hé miệng: “Jingle bell, jingle bell…”
Giọng hát vụng về và giật cục, lần đầu Sharkler mở miệng ca hát, cảm giác không được đúng nhịp điệu cho lắm. Tiếng hát của Sharkler chắc chắn không thể coi là dễ nghe, trước đây nếu chính hắn nghe được câu hát kiểu này là đã bỏ chạy rồi.
Nhưng lúc này, có ánh mắt của đồng bạn động viên và ánh mắt vui mừng của Trương Đạt Dã cổ vũ, Sharkler mỉm cười, cùng hát với mọi người: “Jingle bell, jingle bell…”
Brook chơi đàn dương cầm, khóe hốc mắt đen ngòm lấp lánh ánh nước, nhưng gương mặt đầu lâu của hắn rõ ràng đang mỉm cười, hắn cũng gia nhập đội ngũ ca hát.
Mặc dù Tom không hát cùng nhưng miệng của nó cũng chẳng rảnh rỗi. Nó linh hoạt chuyển đổi giữa các loại nhạc cụ, khác với sự rối ren ở đại nhạc hội lần trước, lúc này Tom rõ ràng đang rất thích thú.
“Hát à? Hình như là một trải nghiệm rất tuyệt vời.” Cuối cùng Artoria cũng không cắn cây kẹo kia mà lẳng lặng treo nó lại chỗ cũ. Sau khi nghe một hồi, cô cũng thử gia nhập đội hợp xướng.
“Jingle bell, jingle bell, jingle all the way…”
“Dashing through the snow, on a one horse open sleigh…”
Tiếng hát càng ngày càng rộn ràng hòa cùng với âm thanh của nhạc cụ, tiếng chuông và tiếng sóng biển quanh quẩn trong trời đêm. Bầu trời đêm đầy bông tuyết rơi đã chứng kiến đêm Giáng Sinh đầu tiên của đoàn lữ hành Hope như vậy đấy.
Đương nhiên không thể thiếu một bữa tối thịnh soạn rồi. Sau đó, hiếm có khi nào mọi người đều tạm thời buông tha việc rèn luyện, ngồi quây quần cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện, vừa kể chuyện vừa chơi bài.
Họ chơi đến tận khi hai cô nhóc loli bắt đầu ngáp thì mới quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Theo thường lệ, Trương Đạt Dã dẫn theo Tom quay về phòng. Hôm nay Tom muốn ngủ trong cái ổ nhỏ của nó. Cái ổ này cũng được trang trí hết sức xinh đẹp, Tom còn treo một chiếc bít tất nhỏ bên cạnh để đựng quà của ông già Noel.
Trương Đạt Dã đắp kín chăn, nâng tay đặt lên công tắc đèn ngủ: “Ngủ ngon nhé Tom.”
Tom vẫy tay, nhắm mắt lại. Mặc dù chơi rất vui nhưng nó đã hơi thấm mệt.
Đèn ngủ tắt, căn phòng rơi vào bóng tối. Trương Đạt Dã nằm một lúc, nghiêng tai lắng nghe được tiếng khò khò nho nhỏ của Tom thì mới lấy bộ quần áo ông già Noel giấu trong chăn ra.
Trương Đạt Dã ôm quần áo rón rén bước xuống giường. Tuy nhiên khi đi ngang qua cái ổ nhỏ của Tom, cậu không cẩn thận đánh rơi bộ râu giả xuống đất, phát ra một tiếng phịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận