One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 806: Đả kích hết lần này đến lần khác (2)

Chương 806: Đả kích hết lần này đến lần khác (2)
Crocodile cảm thấy thế giới mà mình từng biết bỗng trở nên lạ lẫm quá.
Bốn chú vịt trong biệt đội Siêu Vịt nhìn Crocodile bay ra ngoài, vừa kêu to “cạp cạp” vừa vỗ cánh liên hồi.
Một gậy này đánh xong, Crocodile cứ phải gọi là váng đầu hoa mắt, đau đớn khó tả. Lúc hắn thấy mình sắp bay đến Yamakaji, hắn mới cố hết sức điều khiển cơ thể, lợi dụng tình hình phát động tấn công. Không thể không nói, tốc độ hắn bị đánh bay còn nhanh hơn chính hắn xông pha rất nhiều: “Ngọn giáo sa mạc!”
Tuy trung tướng Yamakaji khá là nghi hoặc dấu vết kỳ lạ trên mặt Crocodile từ đâu mà có nhưng không liên tưởng tới Tom chút nào. Ông tưởng vết thương đó do Wendy tạo thành, đã thế mình vừa đứng lên đã thấy Crocodile lao thẳng tới.
Điều này khiến người tốt tính như Yamakaji không vui cho lắm, xem ra nếu ông không thể hiện bản lĩnh thật sự của mình thì sẽ bị tên Crocodile xem thường. Thế là một tay ông cầm vỏ kiếm, tay còn lại nắm chặt thanh kiếm: “Phái đơn kiếm - Mây khói!”
Crocodile cảm thấy trước mắt chợt mờ dần, bóng kiếm như làn khói không thể đoán chính xác, lại đẹp đẽ giống hệt tia sáng, trong chớp mắt hắn đã lướt ngang qua Yamakaji.
Lúc Crocodile lấy lại tinh thần, cây thương cát trên tay phải đã đứt đoạn từng khúc, còn cánh tay thì lộ ra một vết chém dài đến tận bả vai, suýt nữa đã chém đứt cánh tay của hắn thành hai nửa.
Yamakaji cẩn thận cảm nhận, vừa rồi là lần ra chiêu sảng khoái nhất trước nay chưa từng có, ông cảm thấy toàn thân rất nhẹ nhàng, tung chiêu như mây trôi nước chảy. Thế là ông bèn nhìn Wendy lơ lửng trên trời, phải nghĩ cách lừa gạt rủ rê cô bé này gia nhập trung tâm hải quân mới được… Hay là ông dùng kẹo que dụ dỗ cô bé ấy nhỉ?
Yamakaji đã nghĩ đến việc sau khi kết thúc cuộc chiến cần làm gì, nhưng chuỗi đau khổ của Crocodile vẫn chưa kết thúc.
“Oái!” Thụy Manh Manh vốn đang theo sát phía sau trung tướng Yamakaji thì bóng lưng to cao trước mặt bất ngờ biến mất, thay vào đó là một gương mặt to đùng có vết sẹo ngang giữa mặt thù lù xuất hiện khiến cô vô thức bổ ra một kiếm.
Một kiếm được bổ sung đầy ám năng lượng chém thẳng vào ngực Crocodile, gần như đánh gãy tất cả xương sườn của hắn.
Crocodile vô lực ngã xuống đất, trên mặt, trên tay, khắp người chỗ nào cũng là máu với máu, trông thê thảm vô cùng.
“Ây…” Thụy Manh Manh lẳng lặng rút kiếm về, lúng túng nói: “Có phải tôi hơi quá đáng không?”
Trương Đạt Dã nhìn trạng thái của Crocodile, định nói cô ra tay vẫn chưa đủ ác đâu.
Tiếp đó, Diệp Ngôn cưỡi một con thú khổng lồ màu vàng nhạt chạy tới, bên cạnh còn kèm theo một chiếc Perona bay là là.
“Ơ? Xong mất rồi à?” Perona thấy Crocodile nằm dưới đất thì phàn nàn: “Tại sao phải chạy xa vậy? Em chẳng giúp được gì cả.”
“Giải quyết xong thì tốt mà, đúng lúc chúng ta mau quay về. Anh cực kỳ muốn xem thử tên nhân yêu mấy đứa bắt được.” Dọc đường, Diệp Ngôn đã nghe Perona kể chuyện về Mr. 2, vì vậy rất hứng thú đối với sinh vật kỳ lạ đó.
Có lẽ bởi vì Diệp Ngôn đã cứu quốc vương ngay trước mắt Crocodile, hơn nữa nửa đường còn giễu cợt hắn nên giá trị hận thù của hắn đối với cậu ta hơi cao. Crocodile vừa nghe thấy giọng của Diệp Ngôn thì bất ngờ ngồi bật dậy, không biết sức lực từ đâu ra mà hắn nhào đến Diệp Ngôn, căm hận nói: “Ít nhất phải xử được mày!”
Một nhóc Hollow xuyên qua ngực Crocodile nhưng không biết có tác dụng gì không, bởi vì ngay sau đó ba thanh kiếm của Trương Đạt Dã, Artoria và Thụy Manh Manh đồng loạt xuyên qua cơ thể hắn.
Một tay Diệp Ngôn cầm Chiêng trấn hồn, tay còn lại cầm Chùy trấn hồn phanh gấp động tác gõ chiêng của mình: “May quá, mình vẫn chưa gõ xuống.”
Lỡ gõ một nhát thì lại chơi đồng đội một vố nữa.
“...” Yamakaji nâng cánh tay lên chưa kịp cản lại. Đáng lẽ nguyên tắc là phải bắt sống mang về, nhưng người ta ra tay khẩn cấp vì bảo vệ đồng đội thì hình như là chuyện đương nhiên thì phải?
Yamakaji im lặng, rít một hơi xì gà, cảm giác mình đã gặp rắc rối lớn.
Không biết khả năng chữa trị của Wendy có giúp được không? Thế là Yamakaji bèn chạy lại hỏi cô bé.
Wendy cúi gằm mặt, trông rất tội nghiệp: “Xin lỗi ạ…”
“Ơ, không sao, không sao mà. Không phải lỗi của cháu đâu, không thể chữa khỏi tổn thương nghiêm trọng cỡ đó là bình thường mà…” Yamakaji cuống cuồng an ủi. Người như Crocodile chết thì chết thôi, chết kiểu này hời cho hắn quá.
Ông ấy tưởng rằng Wendy không thể trị được, thực tế tuy không thể khiến các chi đã bị gãy mọc lại nhưng vẫn còn cách giữ mạng sống. Wendy xin lỗi là vì ma pháp không đủ để sử dụng, vả lại cô bé cũng không muốn cứu. Người này là kẻ địch của họ, còn là kẻ xấu hết đường cứu chữa. Trước thì hắn muốn giết Vi Vi và cha của cô, sau lại định giết cả Diệp Ngôn nữa.
Dẫu vậy, Wendy vẫn cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Yamakaji, cứ như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận