One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 693: Áo nghĩa của diệt rồng (1)

Chương 693: Áo nghĩa của diệt rồng (1)
...
Nhìn bóng Hope khuất dần, Brook xoay người nói với Crocus: "Vậy thì tôi và Laboon xin tiếp tục quấy rầy ngài Crocus một thời gian nữa."
"Uu~ u~" Laboon thân mật kêu.
Crocus khoanh tay trước ngực, cười nói: "Tôi cầu còn không được ấy chứ. Nếu cậu định đưa Laboon đi luôn thì tôi cũng cô đơn lắm đấy."

Wendy chụm hai tay thành loa đặt trước miệng hô to: "Sắp có gió lớn, mọi người cẩn thận sóng biển!"
"Hiểu rồi! Artoria lái thuyền, Manh Manh và Diệp Ngôn canh chừng buồm ngang và buồm dọc phía sau, tôi phụ trách buồm đằng trước!" Bởi vì Sharkler đang dò xét tình hình dưới nước nên Trương Đạt Dã tạm thời phụ trách chỉ huy, cũng may đi thuyền lâu như thế không đến mức thất học, ứng phó được kiểu tình huống thế này: "Wendy và Carla tiếp tục quan sát thời tiết! Tom… Thôi, mày ngủ tiếp đi. Perona, em... em phụ trách đừng để chính mình bị gió thổi bay." Mọi người ai vào vị trí của người nấy, Tom nghe Trương Đạt Dã gào thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nghe lời nằm xuống ngáy ro ro.
Perona phồng má như cá nóc: "Cái gì gọi là đừng để bị gió thổi bay hả? Em cũng có thể giúp một tay... Oái ôi!" Còn chưa buông lời hùng hồn đâu, một trận gió lớn chợt tấn công tới. Perona bất ngờ không kịp đề phòng bị thổi ngã lộn mèo, tư thế giống hệt phong cách ngã dập mặt chỗ đất bằng của Wendy.
Gió nổi lên, mặt biển dậy sóng, chỉ là còn lâu mới bằng sóng thần Laboon gây ra. Hope hơi lung lay một chút rồi vững vàng trở lại nhờ sự khống chế của mọi người.
"Ỏ, em đang đóng vai Wendy à?" Trương Đạt Dã làm xong việc của mình thì trêu ghẹo.
"Có muốn nhuộm tóc thành màu xanh da trời luôn không?"
"Đau quá!" Perona rưng rưng nước mắt bò dậy, một tay che mũi, một tay che ngực. Rốt cuộc sao Wendy có thể chịu đựng được kiểu ngã này thường xuyên đến vậy? Perona hơi xót cho cô bạn thân.
Wendy nhìn trời, lần nữa lên tiếng nhắc nhở: "Sắp mưa, à không phải. Cảm giác này là sắp có tuyết rơi ạ! Có khả năng là bão tuyết!"
"Đức hạnh Đại Hải Trình vẫn như xưa." Trương Đạt Dã hô: "Toàn bộ thành viên chú ý chống gió giữ ấm, sẵn sàng quét tuyết, nhớ mặc thêm quần áo!" Trương Đạt Dã nhanh chóng về phòng lôi một cái áo choàng dài ra, cũng không quên ôm Tom về theo, dùng chăn bọc nó lại rồi nhét vào ổ của nó.
Chờ khi cậu về tới trên boong thì đã thấy cảnh tuyết bay phấp phới, ai nấy đều đã thay đồ xong, ngay cả Carla cũng bọc chính mình thành quả bóng nhung xinh xẻo.
Trương Đạt Dã vỗ vỗ đầu Perona: "Nếu muốn giúp một tay thì vào bếp đun một nồi nước sôi đi."
Perona mạnh miệng: "Ai… ai nói muốn phụ anh một tay?"
"Thế anh thay mặt mọi người nhờ em đun nước ạ, được không?"
"Nếu là yêu cầu của mọi người thì hết cách rồi." Mặt Perona đỏ bừng, lon ton chạy vào khoang thuyền.
Trương Đạt Dã lắc đầu, tsundere vẫn ở mức độ dễ dụ ghê.
Lái thuyền, chỉnh buồm, dọn tuyết, lại là một trận bận rộn tất bật, chờ sau khi hoàn thành phần lớn công việc thì Perona đã nấu xong nước pha xong trà, mọi người ngồi chung một chỗ nghỉ ngơi, Diệp Ngôn thả Cờ Yêu ra để chúng nó hoàn thành nốt công việc.
Nhưng vừa uống xong một tách trà, Wendy lại ngẩng đầu lên: "Hình như ấm lên rồi ạ. Với cả cảm giác sẽ rất nóng."
Mấy phút sau, Carla đã cởi bỏ quần áo dày cộp, ủ rũ nằm rạp trên bàn le lưỡi, cảm giác ô che nắng trên đỉnh đầu cũng không che nổi ánh mặt trời gay gắt: "Mặc dù đã nghe các anh chị nói là thời tiết ở Đại Hải Trình rất loạn, nhưng một chốc đông một chốc hè thế này cũng khoa trương quá chứ?"
Wendy vừa thử dùng ma pháp tạo gió quạt cho mọi người, vừa phát biểu đồng ý: "Em cũng cảm thấy thế. Ban nãy em còn tưởng mình cảm giác sai rồi cơ."
Perona vội vàng phổ cập khoa học cho Wendy và Carla: "Đại Hải Trình chính là như vậy đấy. Nếu may thì gặp được khu vực có khí hậu ấm áp, không gặp được thì chỉ có chờ đến khu vực khí hậu của tòa đảo gần đó thì mới dịu lại."
Trương Đạt Dã nói: "Chịu khó một chút. Chẳng phải ngài Crocus đã nói tòa đảo gần nhất chỉ cách nửa ngày à?"
"Tôi tính rồi, đã được nửa đường." Sharkler đang viết viết vẽ vẽ trên một quyển sổ. Hắn ghi chép lại tài liệu hàng hải, viết xong sẽ để vào thư viện sẵn cho mọi người, cũng có thể dùng để lên lớp cho Nami.
"Chủ nhân, đặt ở đây được chứ?" Hoán Triều Giao xách máy làm kem đi ra, đặt ở cạnh cái ô che nắng, còn tỉ mỉ cắm sẵn dây điện.
"Cũng đã phối sẵn nguyên liệu đúng như ngài yêu cầu rồi đây." Mã Lão Ngũ ôm một thùng lớn ra khỏi phòng bếp. Ở tầng dưới cùng của Hope, Ma Lễ Tra và Kim Nhị Bằng đang đạp động cơ máy phát điện kiểu xe đạp bổ sung điện cho thuyền.
Bốn Cờ Yêu còn lại cũng không nhàn rỗi, đang bị Diệp Ngôn đích thân chỉ thị dọn dẹp boong thuyền. Chúng Cờ Yêu đang phải chuộc tội vì bỏ Diệp Ngôn lại lúc ở núi Đảo Nghịch, bận tới bận lui không rảnh chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận