One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 518: Làm thợ săn hải tặc đi, Ace (1)

Chương 518: Làm thợ săn hải tặc đi, Ace (1)
“Chào buổi sáng sếp, có bữa sáng rồi đây.” Thụy Manh Manh bước ra gọi cậu ăn cơm: “Ồ, ai thế này?”
“Hôm qua Diệp Ngôn bắt được vài người, lát nữa chúng ta sẽ giao họ cho đội tuần tra.” Trương Đạt Dã nghĩ lúc này mới đầu tháng, không biết đám binh lính có muốn nâng cao thành tích hay không?
Sau khi ăn sáng, Trương Đạt Dã lên đường đi núi Colubo, Tom và Artoria theo cậu lên núi ăn dã ngoại, còn Wendy và Carla đi theo làm bác sĩ dã chiến.
Perona muốn đi cùng Wendy, thuận tiện xem Trương Đạt Dã bị đánh… Chủ yếu là xem Trương Đạt Dã bị đánh.
Cô nhóc tsundere này chính là như vậy, gặp tình huống nguy hiểm thì mong mọi người được an toàn, khi không gặp nguy hiểm thì thích thấy Trương Đạt Dã bị xui xẻo.
Sharkler ở canh thuyền và nghiên cứu bản đồ hàng hải, tư liệu hàng hải vừa mua rất nhiều, đủ để hắn nghiên cứu trong một thời gian. Hắn không hứng thú gì với cách dạy của Garp hay ôm hy vọng với Haki.
Dù sao thì chỉ cần luyện tập tốt Karate người cá thì cũng có thể tạo ra những hiệu quả tương tự như Haki vũ trang.
Thụy Manh Manh cảm thấy đồ trang trí mua về chưa đủ, chuẩn bị đi mua thêm. Brook không muốn tiếp xúc quá nhiều với hải quân nên định vào thành để giải sầu.
Sau khi ngủ bù, Diệp Ngôn hăm hở vươn vai, ở lại trên thuyền liều mạng rèn luyện thể lực. Suốt ngày bị Trương Đạt Dã chê bai tố chất thân thể, cậu ta cũng rất khó chịu.
Trong lúc bận rộn, cậu ta vẫn nhớ cử vài Cờ yêu đi làm vệ sĩ cho Thụy Manh Manh. Dù cả đám chúng nó cộng lại cũng đánh không lại Thụy Manh Manh nhưng vẫn đủ tư cách xách túi và chạy việc vặt.
Thế là trong mấy ngày sau đó, dã thú trên núi Colubo và cá, tôm, cua dưới suối trong thung lũng gặp tai họa ngập đầu. Vốn dĩ ba ông cháu Garp đều là dạ dày vương, một bữa ăn của ba người phải giết ít nhất một con lợn rừng lớn, giờ lại có thêm nhóm người Trương Đạt Dã, chỉ có thể nói rằng may mà dãy núi Colubo đủ rộng lớn.
Trưa hôm đó, nhóm Trương Đạt Dã quây quần ăn uống cùng với ba ông cháu Garp.
Địa điểm vẫn nằm cạnh con sông nhỏ, chẳng qua khu vực xung quanh đã bị tàn phá không nhìn ra hình dáng ban đầu. Chẳng những mặt đất lồi lõm, mấy trăm cây đại thụ trong khu rừng gần đó cũng gãy đổ ngổn ngang.
Kiệt tác này đương nhiên là nhờ công nắm đấm của Garp và cái đầu sắt của ba người Trương Đạt Dã, Ace và Luffy.
Bây giờ ba tên xui xẻo đầu đầy cục u đang vừa nhai thịt nai nướng vừa căm tức trừng ông già vẫn đang cố mời chào Wendy bên kia.
Sau vài ngày tiếp xúc, Wendy cũng biết rằng dù Garp dạy dỗ cháu trai rất nặng tay nhưng ngày thường khá là hiền lành.
Ông là kiểu người không hề tức giận ngay cả khi Perona táng vào sau đầu lúc ông đang ăn.
“Cô bé thật sự không định gia nhập hải quân à?” Garp hỏi Wendy.
Thấy bộ dạng khó xử của Wendy, Perona chống nạnh chắn tầm mắt của Garp, bất mãn nói: “Mấy ngày nay ông đã hỏi câu này cả chục lần rồi, ông già thối!”
Garp ‘nảy ra một ý’, quay đầu lại nói: “Ông có thể đưa cháu đến văn phòng Sengoku để ăn bánh gạo!”
“Đây không phải vấn đề về bánh gạo!” Perona tức giận đến mức nhảy dựng lên tát lên gáy Garp: “Wendy đã từ chối rồi, đừng bám riết không buông nữa!”
Garp ngồi thẳng dậy, ngoáy lỗ mũi nói: “Vậy thì cháu gia nhập hải quân đi, cũng tạm được.”
“Cháu còn lâu mới thèm tới đó! Với lại sao lại ‘vậy thì’ hả? Thái độ kém hơn nhiều thế! Ông già đáng ghét!” Perona cảm thấy mình bị xem thường. Tức nha, sao loại người như vậy lại có thể trở thành anh hùng của hải quân chứ?
Garp đang thử cố gắng bắt cóc hai cô bé lolita, trong khi Trương Đạt Dã đang thuyết phục hai thằng nhóc nghịch ngợm. Những ngày này bọn họ cùng nhau bị ăn đập và cùng nhau ăn cơm, đã tích lũy được một chút tình hữu nghị, nhưng để thuyết phục bọn nhỏ thì không thuận lợi lắm.
Ace lộ vẻ ước mơ: “Em nhất định phải ra biển và sống theo ý mình, tự do hơn bất kỳ ai khác. Em phải sống một cuộc đời không hối tiếc!”
“Tự do?” Trương Đạt Dã hỏi: “Cũng đi đốt phá, giết chóc và cướp bóc à?”
Ace bất mãn nói: “Ai lại làm thế chứ?”
Trương Đạt Dã bình tĩnh nói: “Hải tặc chính là như vậy. Bản thân không có tiền nên đi cướp của người khác, mặc kệ người bị cướp tiền sẽ bị chết đói hay là không có tiền để mua thuốc chữa bệnh cho người thân.”
Ace từng gặp hải tặc như thế, cái tên Bluejam đã đốt núi rác chính là kiểu chỉ quan tâm đến bản thân mà mặc kệ sự sống chết của người khác. Cậu kiên định nói: “Em sẽ không làm hải tặc như thế!”
Trương Đạt Dã nói: “Nhưng việc em ăn cơm chùa khác quái gì ăn cướp đâu.”
Ace cố chấp nói: “Người ta xin lỗi rồi mà!”
“Đây có phải vấn đề xin lỗi hay không xin lỗi đâu!” Trương Đạt Dã cảm giác rất khó để hiểu lối tư duy này của mấy đứa nhóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận