One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 49: Nhạc sĩ (1)

Chương 49: Nhạc sĩ (1)
“Bốp!” “Au ui!”
Kiếm trúc nện lên trán Trương Đạt Dã, Artoria dạy dỗ: “Chú ý đón đỡ!”
“Bốp!” “Á!”
Lại là một kiếm: “Chú ý né tránh!”
“Bốp!” “Xít ~”
“Thử tìm cơ hội tiến công.”
...
Chị ruột của tôi ơi, tôi còn chẳng đỡ nổi hai chiêu của chị, tiến công bằng đầu à!
Trương Đạt Dã kêu khổ không ngừng, luyện tập chiêu thức và đánh nhau thật sự là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Artoria cũng sẽ không cố ý nhường cậu chiêu nào, cùng lắm thì lúc đánh hơi kìm lực lại vài phần thôi.
Chỉ cần sai lầm một ly, kiếm trúc đã thân mật với cơ thể, nói chung là ai nếm người ấy biết ngất trời cỡ nào.
“Bốp!”
“Tập trung tinh thần, biến đổi động tác!”
“Tôi biết rồi!”
Sáu giờ sáng thức dậy, ra ngoài chạy bộ buổi sáng đến gần bảy giờ mới về. Ăn sáng xong nghỉ ngơi một lúc, tám giờ bắt đầu huấn luyện kiếm thuật. Hai tiếng đồng hồ tiếp theo là thời gian Trương Đạt Dã ăn đòn.
Ban đầu cậu còn luống cuống tay chân, một chiêu xong đời. Về sau dần dần đón đỡ được một, hai chiêu hoặc là né tránh một, hai chiêu. Tuy lúc tấn công đều bị Artoria nhân cơ hội phản kích, nhưng mới học tập thời gian ngắn như vậy đã xem như tiến bộ rất nhanh rồi.
Nguyên nhân cậu tiến bộ nhanh như vậy vô cùng có khả năng là vì bị đánh đau quá.
Trán u một cục, mình mẩy bầm tím. Trương Đạt Dã cởi áo tự bôi thuốc. Hỏi thuốc từ đâu ra ấy à:
[Hộp y tế của gia đình Tom: Chứa dụng cụ chữa bệnh đơn giản thường dùng trong gia đình gồm thuốc, nhiệt kế, nhíp... Lần nào đó, Jerry giả vờ trúng đạn, Tom tìm ra hộp y tế ngay trong vòng chưa đầy ba giây. Đây mà không phải yêu thì là gì?]
“Xin lỗi Đạt Dã, có phải tôi nghiêm khắc quá không? Hình như vẫn quá sớm để đối luyện như vậy.” Artoria nhìn Trương Đạt Dã cẩn thận bôi thuốc thì hơi ngượng nghịu.
“Không cần để ý đâu, đòn đau nhớ lâu. Chờ vết thương của tôi khỏi thì chúng ta tiếp tục.” Trương Đạt Dã cảm thấy chịu đòn cũng chẳng sao, học được là tốt rồi.
Chỉ là cục u trên trán không dễ xử lý, Trương Đạt Dã cầm cái gương nhỏ, gian nan thoa thuốc.
“Ui~ đau đau đau...” Không dễ chơi. Trương Đạt Dã thầm nghĩ gọi Tom đến giúp một tay, kinh nghiệm bôi thuốc và băng bó của mèo ta rất phong phú.
Nhưng Artoria đã lên tiếng: “Để tôi giúp cậu.”
Nói xong, cô không cho cậu cơ hội từ chối, đoạt lấy nhíp và bông trong tay Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã ngồi trên ghế bên cạnh bàn rượu, Artoria hơi cong người đẩy tóc trên trán cậu ra, chấm nước thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên.
“Ờm... Cảm ơn.”
Dựa gần quá rồi! Góc nhìn này, khoảng cách này, gương mặt xinh xắn tinh xảo siêu cấp của Artoria không phải kiểu hoạt hình có thể miêu tả chuẩn xác.
Trương Đạt Dã thoáng chốc lúng túng không biết làm sao, đành phải nhắm mắt lại, chẳng qua bên tai vẫn hơi nóng lên.
Ngửi được mùi nước thuốc là tất nhiên, nhưng mùi của dầu gội đầu cũng theo đó tiến vào xoang mũi của cậu. Cậu cảm giác được miếng bông ướt mềm chấm lên trên trán nhoi nhói, làm lông mi cậu hơi run lên.
“Xong rồi.” Giúp đỡ thoa thuốc giảm bớt vài phần áy náy của Artoria, cô mong đợi hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Trương Đạt Dã mở mắt, thấy vẻ mặt chờ mong của cô thì cố ý xoay cánh tay: “Đỡ hơn nhiều rồi!”
Tom gác hai tay chống cằm, nằm trên bàn hít drama, cảm giác chủ nhân đang nói dối. Nó lắc lắc đuôi, vươn tay chọc vết máu bầm trên lưng Trương Đạt Dã.
“Oái ~” Trương Đạt Dã đau đến mức nhảy dựng khỏi ghế, vừa vươn hai tay bóp cổ Tom lắc lư trước sau vừa rít gào: “Tom ~ Mày muốn chết đấy hả!”
Tom bị cậu lắc đến choáng váng, trong đôi mắt xoay vòng như nhang muỗi.
Artoria nhìn Trương Đạt Dã và Tom nô đùa, nở nụ cười tỏa nắng.
...
Mười một giờ sáng, quán rượu khai trương. Trương Đạt Dã đã mở rộng cửa lớn từ sớm, bỏ tấm bảng ngừng kinh doanh xuống.
Bên trong quán rượu đã được dọn dẹp sạch sẽ, Artoria thật sự nghe lời Trương Đạt Dã ngồi chung với Tom ở quầy rượu, uống trà, đọc báo, ăn vặt.
Hai tên ham ăn này còn rất nghiêm túc với công việc mà Trương Đạt Dã phân công.
Trong quán rượu còn khá trống, Trương Đạt Dã lôi cây đàn piano rút thăm được lần trước ra. Đương nhiên, cậu không biết đánh đàn, cùng lắm thì ấn tưng tưng loạn xạ hoặc lướt dọc từ phím đầu tới phím cuối rồi trở tay lướt ngược về.
Cậu định để Tom dùng, nói không chừng một con mèo biết đánh đàn piano sẽ thu hút không ít khách thăm: “Tom, muốn thử một chút không?”
Trương Đạt Dã hỏi xong thì chợt ủ rũ. Lúc trước chém đinh chặt sắt nói muốn nuôi Tom, kết quả là tính đến tận lúc này, hình như toàn là Tom nuôi cậu…
Trương Đạt Dã cảm thấy có khả năng mình mắc bệnh ỷ lại Tom.
Tom cũng hơi hứng thú. Nó bước đến trước đàn piano, lấy một công cụ mà Trương Đạt Dã không biết tên ra, ấn loạn phím piano một hồi rồi cầm công cụ vặn tới vặn lui, hình như là điều chỉnh âm thanh.
Chỉnh sửa một hồi, Tom mới hài lòng dừng lại. Tiếp đó, nó chỉ chỉ cơ thể, rồi khoa tay múa chân với Trương Đạt Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận