One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 651: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (1)

Chương 651: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (1)
Lúc đến bên bờ, họ trông thấy ông lão đang vắt nước từ quần áo ướt sũng, để lộ cơ bắp rắn rỏi.
Trương Đạt Dã kinh ngạc: “Rayleigh.”
Rayleigh lau gọng kính tròn của mình rồi đeo vào, nhoẻn miệng cười chào lại: “Đã lâu không gặp, cậu em Đạt Dã.”
Đúng là đã lâu không gặp, chẳng qua Trương Đạt Dã không muốn gặp vị này chút nào: “Sao ông lại ở đây?”
“Tất cả là nhờ hồng phúc của cậu, em trai Đạt Dã.” Rayleigh ai oán nhìn cậu: “Bởi vì một cô gái trẻ nhờ tôi giúp đỡ, tôi không thể bàng quan nên đành đưa cô ấy về vương quốc Cozia một chuyến. Ngược lại là cô cậu du ngoạn vui vẻ, thoải mái cả chặng đường đấy nhỉ.”
Trương Đạt Dã chớp mắt mấy cái, mất một lúc lâu mới nhớ hình như trước khi cậu rời khỏi Sabaody có gài Rayleigh một phen thì phải, một cú vu oan không lớn không nhỏ. Cậu không ngờ thật sự có nô lệ bị đuổi giết chạy đến quán rượu chém đẹp của Shakky xin giúp đỡ.
“Khụ, ha ha ha, vất vả cho ngài rồi.” Trương Đạt Dã cười gượng: “Sao ngài ướt đẫm thế này? Thuyền của ngài đâu rồi?”
Rayleigh cười tủm tỉm: “Vốn có một con thuyền nhỏ đấy, nhưng gặp sự cố bất ngờ nên tôi chỉ đành bơi từ vương quốc Cozia đến đây thôi.”
Người dân làng đứng bên cạnh nghe tới đây thì sững sờ: “Nói đùa à! Ngài biết vương quốc Cozia cách nơi này bao xa không? Vậy mà ngài nói mình bơi đến đây?”
“Ừ, tôi bơi ếch giỏi lắm đấy.” Rayleigh nói như chuyện đương nhiên: “Bởi vì tôi bị Hải Vương vùng biển cạn đánh lén khi đang say giấc nửa đêm, thành ra bị nuốt cả người lẫn thuyền. Khó khăn lắm tôi mới thoát ra ngoài nhưng thuyền hỏng mất rồi, tôi đã phải bơi ba ngày ba đêm liền.”
Cằm của người xung quanh đều rơi cả xuống đất rồi. Rốt cuộc vị nào thế này? Bốc phét cũng không đến mức ấy chứ hả? Tạm thời không đề cập đến vấn đề ông bơi ếch có giỏi hay không, nhưng bị Hải Vương vùng biển cạn nuốt chửng mà còn sống thoát ra được ư?
Trương Đạt Dã cũng cảm thấy lời này đầy sơ hở. Một đại lão đỉnh cấp như ông mà bị Hải Vương vùng biển cạn đánh lén khi ngủ à?
Không biết có bao nhiêu Hải Vương vùng biển cạn ở Biển Đông. Đầu tiên là ăn vua sơn tặc, sau đó là gặm Shanks, lần này còn dám nuốt Rayleigh, chắc chắn là sinh vật khủng bố nhất trần đời nha! Không biết Rayleigh có nhìn thấy cánh tay quen thuộc trong bụng nó không nhỉ?
“Thế nên ngài tới đây để nghỉ ngơi à?” Trương Đạt Dã tò mò không biết ông đến nơi này do tình cờ hay đến vì Hatchan. Cậu nhớ hình như ông và Hatchan có quan hệ khá tốt.
Không ngờ câu trả lời của Rayleigh vượt qua tưởng tượng của Trương Đạt Dã: “Không, gần đây tôi nghe rất nhiều tin về cậu nên mới cố tình đến xin chén rượu uống ké thôi.”
Bắt đầu từ sau “đảo Vàng”, Hope Diamond vẫn luôn di chuyển về hướng núi Đảo Nghịch. Đã thế họ còn vừa đi vừa bắt rất nhiều hải tặc, thế nên tin tức liên quan đến họ không phải bí mật gì, có thể dễ dàng dựa theo vài tin tức và lời truyền miệng để đoán được đường bọn họ đang đi tới. Đến cả đám ngu ngơ truy tìm bảo tàng của Woonan còn tìm thấy thì cớ gì Rayleigh không thể.
“Có điều…” Rayleigh nhìn thuyền của băng hải tặc Arlong neo bên bờ rồi nói: “Tôi tới nơi này mới phát hiện một người bạn cũng ở đây, không biết có tiện cho tôi gặp mặt cậu ấy một lát không?”
“Ông là bạn của đám hải tặc người cá đấy ư?” Dân làng nhìn quanh quất, chuẩn bị vơ vũ khí để đánh ông.
“Không, chỉ có một người trong số đó là ân nhân cứu mạng của tôi thôi.” Rayleigh vẫn tỏ vẻ hiền lành và vô hại: “Cậu ấy tên Hatchan, là người cá bạch tuộc.”
Dân làng hòa hoãn một tí nhưng vẫn bất thiện. Chẳng qua người ta yêu cầu được gặp ân nhân cứu mạng không có gì quá đáng đâu nhỉ? Thôi thì hải tặc cũng không phải do bọn họ bắt được, không tới lượt họ quyết định. Dân làng đều nhìn sang Trương Đạt Dã.
Tom nhìn chằm chằm Rayleigh, cảm giác đã từng gặp ông lão này rồi nhưng lại hình như chưa gặp bao giờ. Tom ngoạm một miếng thịt bò biển to, vừa nhai lấy nhai để vừa suy nghĩ miên man.
Artoria cảm thấy Rayleigh không có địch ý bèn yên lòng, khẽ cắn một miếng thịt mà Tom đang cầm, hết miếng này đến miếng khác.
Trương Đạt Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Vậy hãy cho hai người gặp nhau đi.”

Trương Đạt Dã dẫn Rayleigh đến trước mặt đám người cá thì thấy một đám con nít đang đùa bỡn tàn nhẫn với người cá. Bọn nhỏ chơi rất vui, nào là ném đá, thắt tóc người cá thành các hình thù kỳ dị khác nhau, vừa thấy có người lớn đến thì lập tức giải tán, chỉ chừa mấy cô nàng Perona ở lại.
Trương Đạt Dã nhíu mày, thầm nghĩ vẫn nên dạy dỗ đám trẻ đầu gấu này lại.
Perona chột dạ nhìn Trương Đạt Dã, nhỏ giọng giải thích: “Chúng thấy bọn em trêu người cá nên cũng chạy tới. Em không có cách gì với chúng cả, đâu thể sử dụng năng lực với chúng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận