One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 624: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (3)

Chương 624: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (3)
Cuối cùng, một người cầm cuốc đánh bạo hỏi: “Cô cậu là ai?”
Trương Đạt Dã trả lời: “Chúng tôi là đoàn du lịch, đi ngang qua nơi này nên muốn tìm chỗ nào đó ăn bữa cơm và nghỉ ngơi một chút, sau đó mua sắm chút đồ ăn dự phòng. Nhưng hình như vừa nãy có một cậu nhóc nhầm tưởng chúng tôi là hải tặc thì phải…”
Dân làng nhìn hai cô bé rồi lại ngó sang hai con mèo, rất dễ dàng tin lời Trương Đạt Dã. Họ biết Usopp là người như thế nào mà.
“Xin lỗi, đứa bé kia thích đùa ác. Nếu muốn mua đồ ăn thì mời đi theo tôi.” Người cầm cuốc quay đầu nói với mọi người: “Tất cả giải tán đi, nếu ai nhìn thấy Usopp thì nhớ gọi cậu nhóc tới xin lỗi người ta nhé.”
Đám dân làng thở phào nhẹ nhõm, ai về nhà nấy, Usopp nói dối thì tốt quá rồi.
Chỉ còn ông chú cầm cuốc tên Bikasu ở lại. Người này cũng có chút uy vọng trong làng, dẫn đám Trương Đạt Dã tới quán ăn nhỏ của làng.
Bikasu vừa đi vừa trả lời câu hỏi của Trương Đạt Dã: “Thật ra chẳng có mấy nơi đáng để tham quan cả. Cô cậu cũng thấy rồi đấy, nơi đây chỉ là một ngôi làng nhỏ bình thường mà thôi. Nếu nhất định phải nói thì căn biệt thự bên kia có thể miễn cưỡng tính là điểm tham quan, chỉ là ngài Rochester thích yên tĩnh nên chưa chắc đã cho cô cậu vào đâu.”
Trương Đạt Dã biết nơi hắn nói có lẽ là nhà của Kaya. Lúc này cha mẹ của Kaya vẫn khỏe mạnh, Kuro cũng chẳng có cơ hội tới làm quản gia nữa. Không biết Kaya còn có thể nhìn trúng Usopp hay không.
Diệp Ngôn vừa đoán sai nên tò mò hỏi: “Nhìn biểu hiện của mọi người thì chắc đều biết đứa bé lúc nãy nói dối nhỉ? Sao mọi người còn nghiêm túc xông ra như vậy?”
Bikasu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chuyện ấy à… Mặc dù cậu nhóc đã nói dối rất nhiều lần nhưng nhỡ lần này là thật thì làm sao đây?”
Diệp Ngôn không tin. Nếu chỉ vì thế thì cử vài người ra nghe ngóng tình huống là đủ rồi, không cần nhiều người lao ra ngay lập tức như vậy.
Bị cậu ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ, Bikasu hơi chột dạ, đành phải kể ra một phần sự thật: “Thật ra Usopp là một đứa bé đáng thương, năm ngoái mẹ của cậu nhóc đã qua đời. Có lẽ vì quá cô đơn nên ngày nào cậu nhóc cũng nói dối đôi lần và quậy phá như vẽ bậy và đùa ác. Mọi người thông cảm cho tâm trạng của cậu nhóc nên luôn giả vờ tức giận muốn đánh cậu nhóc, ít ra thì làm như vậy có thể để cho cậu nhóc biết vẫn còn người quan tâm đến mình.”
Cả đám rơi vào trầm mặc, tuy đây không phải toàn bộ chân tướng nhưng Trương Đạt Dã cũng cảm thấy trong lòng hơi chua xót. Trước đây vẫn chưa chú ý, giờ ông chú này nói ra cậu mới thấy hành vi lúc nhỏ của Usopp có chút giống với Uzumaki Naruto. Chẳng qua Usopp may mắn hơn chút vì có những người dân làng hiền lành tốt bụng quan tâm đến mình, mặc dù phương thức quan tâm hơi uyển chuyển một chút.
“Hu hu hu…” Perona cảm động quá mức, cắn góc khăn tay nhỏ giọng khóc nức nở. Vừa nãy cô nhóc còn định dùng Hollow tiêu cực dạy dỗ cậu nhóc nói dối kia một trận, nào ngờ cậu ta lại đáng thương như vậy.
Trương Đạt Dã cũng chẳng biết nên dỗ dành cô nhóc như thế nào. Nhóc còn chẳng biết mặt mũi cha mẹ ra sao đấy, thân thế nhóc còn thảm thương hơn Usopp nhiều mà?
“Một đám người quá đáng yêu.” Brook cũng là người cảm xúc dạt dào, khóe hốc mắt rưng rưng nước: “Ngài Bikasu, các anh thật sự… quá lương thiện.”
“À, không, không đáng gì.” Bikasu hơi xấu hổ nhưng thiện cảm dành cho đoàn du lịch này lại tăng lên nhiều. Người cảm động rơi lệ vì chút chuyện này chắc chắn là người tốt.
Diệp Ngôn vẫn cảm thấy ông chú này đang giấu diếm chuyện gì đó, chỉ là không tiện truy hỏi thêm, có lẽ người ta có điều gì khó nói. Lát nữa cậu ta cử Tùy Phong Nhĩ đi nghe ngóng là được.
Thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, Sharkler thử đánh lảng sang chuyện khác: “Trước khi tới đây tôi nghe nói trong làng có một tay bắn tỉa rất giỏi phải không? Hình như người này rất nổi danh ở Biển Đông.”
Trương Đạt Dã ngẩng đầu nhìn trời. Hay lắm, đề tài này có dời đi nổi đâu.
Bikasu hơi trầm mặc rồi mất hứng nói: “Người đó đã ra khơi từ lâu rồi, nếu mọi người muốn tìm hắn thì chỉ sợ đã đi một chuyến vô ích.”
Bởi vì chưa xác định được mục đích của đám người trước mắt nên Bikasu không nhắc đến tên của Yasopp, càng không nói ra quan hệ giữa hắn và Usopp.
Sharkler không hiểu câu hỏi của mình có vấn đề ở điểm nào, người này bị dân làng ghét hay sao thế? Hay là hắn ra khơi làm hải tặc nên dân làng sợ bị liên lụy?
Trương Đạt Dã vội vàng nói: “Chúng tôi không cố ý tới đây tìm ai cả, chỉ muốn mua vài thứ thôi. Ngài xem thử cái này, liệu chúng tôi có thể mua được trong làng không?”
Cậu lấy ra một tờ danh sách nguyên liệu nấu ăn rồi đưa cho Bikasu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận