One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 629: Merry (1)

Chương 629: Merry (1)
Những người khác đi mua sắm như bình thường, ông chú Bikasu đi theo bọn họ suốt dọc đường, thỉnh thoảng còn hỗ trợ mặc cả giá tiền. Chủ yếu là vì hắn lo lắng có người nào đó mắt kém nghĩ đám người lạ trẻ tuổi này dễ bị lừa, cuối cùng chọc giận bọn họ, bị một đao chém đứt đôi người tại chỗ.
Quá trình mua sắm cũng tính là thuận lợi, chỉ mỗi chuyện Artoria và Tom ăn thử một số nguyên liệu nấu ăn hơi nhiều trước khi mua nên làm mặt mày chủ quán xanh lét. Nhưng chờ đến khi Trương Đạt Dã móc ra một chồng Belly thật dày, vẻ mặt ông chủ lập tức nhiệt tình trở lại.
“Anh Đạt Dã ơi!”
“Anh chủ lòng dạ đen tối!”
Đám Trương Đạt Dã mua đủ đồ, trong lúc đợi mọi người quay trở về thì chợt nghe được tiếng la của Wendy và Perona.
Ngoại trừ dẫn theo Carla, hai nhóc loli còn kéo một cô bé tóc vàng khác cùng chạy tới.
Một đôi vợ chồng tươi cười đi sau lưng các cô bé. Người chồng mặc lễ phục, mặt mày hiền lành. Người vợ thì khoác áo choàng dài, nhìn khá ốm yếu, gương mặt giống hệt cô bé kia.
“Anh chủ lòng dạ đen tối ơi, cha mẹ Kaya nói muốn mời chúng ta tới làm khách, còn muốn mời chúng ta ăn cơm chiều nữa.” Perona hấp tấp nói, có vẻ như cô nhóc rất muốn đi chơi. Chẳng hiểu nhóc làm thế nào mà kết bạn với cô bé xa lạ kia nhanh như vậy được.
Trương Đạt Dã nghe câu này xong thì phản ứng đầu tiên là: ‘Kẻ vung tiền như rác từ đâu tới vậy?’
Sau đó cậu mới chú ý tới cái tên Kaya nên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đây là bạn mới của các em à?”
“Tiểu thư Kaya? Cả ngài Rochester và phu nhân Jane nữa ư?” Rõ ràng Bikasu quen biết mấy người này, vội vàng chào hỏi.
Lúc này Trương Đạt Dã gần như đã xác nhận cô bé còn thấp hơn Wendy trước mắt chính là Kaya mà cậu biết. Cậu không rõ tên cha mẹ của Kaya cho lắm, nhưng nghe cũng có vẻ quen tai.
“Anh là Bikasu nhỉ? Anh đang chiêu đãi nhóm người của ngài Đạt Dã phải không, vất vả rồi.” Rochester hiền lành chào hỏi Bikasu, làm hắn cảm thấy được quan tâm mà thấp thỏm.
Dù cùng chung sống trên một hòn đảo nhưng chênh lệch về tài sản trong lúc vô hình đã khiến Bikasu cảm thấy địa vị của mình kém hơn một bậc. Chẳng qua gia đình Rochester hoàn toàn không có ý tứ ấy mà thôi.
“Ngài chính là ngài Trương Đạt Dã ư? Tôi là Rochester, còn đây là Jane vợ tôi và con gái Kaya. Rất vinh hạnh được làm quen với ngài.” Rochester khách sáo tự giới thiệu.
“Tôi là Trương Đạt Dã. Có phải hai đứa em gái của tôi gây rắc rối gì cho ngài đúng không? Rất xin lỗi.” Trương Đạt Dã thấy đối phương lễ độ như vậy thì cảm thấy mình cũng nên khách khí chút xíu.
Perona phản bác theo phản xạ có điều kiện: “Ai… ai là em gái của anh? Với cả bọn em còn lâu mới gây rắc rối nhá!”
Rochester vội vàng giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi. Thật ra chính tiểu thư Wendy đã cứu vợ của tôi nên chúng tôi mới cố ý tới tìm ngài để cảm ơn.”
Wendy cứu người à? Nói thế mới nhớ, hình như cha mẹ của Kaya sẽ qua đời sau khi Kuro tới làm quản gia một thời gian. Theo lời Kuro thì cái chết của bọn họ nằm ngoài dự liệu của hắn nên hắn chỉ có thể chỉnh kế hoạch.
Hai vợ chồng này nhìn có vẻ không quá lớn tuổi, vậy nên hơn phân nửa là bọn họ chết vì bệnh, Wendy đã chữa khỏi cho vị phu nhân Jane này ư?
“Thật ra hôm nay trời đẹp nên tôi đưa Jane và Kaya ra ngoài giải sầu một chút, không ngờ Jane bỗng nhiên chóng mặt ngã xuống. May mà có tiểu thư Wendy kịp thời hỗ trợ…” Rochester nghĩ mà sợ: “Nhưng năng lực của tiểu thư Wendy đúng là hết sức kinh người. Chúng tôi đã mời rất nhiều bác sĩ và họ đều không có cách nào chữa trị, thế mà cô bé lại chữa khỏi ngay lập tức.”
Phu nhân Jane cực kỳ hài lòng khi thấy chồng lo lắng cho mình như vậy, lúc này trong lòng cô chỉ cảm thấy lấy làm may vì đã sống sót sau tai nạn. Cô hơi cúi người với Wendy và cúi đầu với Trương Đạt Dã: “Tôi còn tưởng sau này sẽ không được gặp lại chồng và con gái nữa. Rất cảm ơn mọi người!”
Kaya cũng học theo mẹ mình, giọng nói giòn giã: “Vô cùng cảm ơn ạ.”
“Không cần làm thế mà. Vừa nãy mọi người đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi.” Wendy nhìn về phía Trương Đạt Dã, hy vọng cậu có thể đỡ lời giúp mình.
Là người đích thân cứu giúp người khác, Wendy cảm thấy hơi xấu hổ khi được người ta cảm ơn nhiệt tình, mà Carla và Perona trong suốt quá trình chỉ đứng ngoài quan sát thì lại đắc ý ra mặt. Người khác khích lệ Wendy giống như khích lệ hai đứa nhóc này vậy.
“Không cần khách sáo, chuyện này là chuyện nhỏ với Wendy thôi.” Thật ra Trương Đạt Dã cũng không biết lần này Wendy dùng ma pháp có khó khăn không, nhưng thấy cô bé thoải mái như bây giờ thì chứng tỏ vấn đề cũng không lớn.
Rochester thành khẩn nói: “Dù ngài đã nói như vậy nhưng tiểu thư Wendy thật sự đã cứu vợ của tôi. Làm ơn hãy cho chúng tôi một cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận