One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 683: Laboon! Tôi về rồi đây (3)

Chương 683: Laboon! Tôi về rồi đây (3)
"Có hiệu quả!" Perona kích động ôm lấy Thụy Manh Manh bên cạnh: "Wendy giỏi quá!"
"Làm tuyệt lắm, Wendy!" Trương Đạt Dã nói: "Còn cách một đoạn, nhìn chuẩn thời cơ tiến hành một lần nữa!"
"Vâng!" Wendy siết chặt nắm đấm nhỏ, cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước.
"Chính là lúc này!"
"Thiên Long… hống!"
Hope lại chậm lại, với cao độ lúc này, Diệp Ngôn tính toán đến phía dưới dùng Hỗn Độn thú đệm một cái là cả thuyền lẫn người đều sẽ không gặp nguy hiểm.
"Wendy, mau quay lại." Artoria đột nhiên nói: "Mọi người cũng vịn chắc, giữa cá voi và vách núi có một cái khe, đủ cho chúng ta xuyên qua. Tốc độ bây giờ đủ để tiến hành!"
"Uuu… uuu~" Laboon vốn an tĩnh chợt phát ra tiếng kêu dài.
"Á á!" Tai mọi người đau nhói, vô thức vươn tay che. Tiếng Laboon quá lớn, hoặc có lẽ vì tiếng kêu của nó xen kẽ sóng âm với đủ loại âm thanh, nghe ở khoảng cách gần cảm giác như có người thổi kèn trong lỗ tai, làm người đau cả đầu.
May mà Artoria không bị ảnh hưởng quá lớn, chuẩn xác điều khiển Hope xông ra ngoài từ khe hở giữa Laboon và vách núi, vững vàng đậu sát bờ cách Laboon chừng trăm mét.
Gần đó có một tòa hải đăng, dưới tháp có một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế phơi nắng xem báo. Trên đầu ông lão còn có vài cánh hoa tím viền vàng. Cân nhắc đến việc người ở thế giới này đều rất kỳ lạ, Trương Đạt Dã nhất thời cũng không phân biệt được cánh hoa kia là trang sức hay vốn mọc trên đầu.
Chú ý tới động tĩnh bên này, Crocus ngẩng đầu lên: "Lại có người mới tiến vào Đại Hải Trình à? Lá cờ đó là..."
Brook cũng sớm đã không kìm chế được, không để ý tới việc chào hỏi Crocus đã trực tiếp nhảy xuống thuyền, nhẹ nhàng rơi trên bờ, chạy vội về phía Laboon.
Crocus vẫn cho rằng băng hải tặc Rumbar đã toàn diệt hoặc là trốn ra khỏi Đại Hải Trình và không dám trở về nữa. Thế nên nhất thời ông không nhận ra Brook, tưởng hắn sẽ làm gì Laboon nên vội kêu lên: "Này! Ông định làm gì?"
"Laboon! Tôi về rồi!" Brook lớn tiếng gọi tên Laboon, vừa ngừng khóc chưa được bao lâu lại giàn giụa nước mắt, hắn ngã quỵ xuống đất, áy náy kêu lên: "Thật xin lỗi! Chúng tôi để cậu đợi lâu rồi! Vô cùng, vô cùng xin lỗi!"
Thấy tình huống này, Crocus đang định mò đinh ba ngơ ngẩn… Giọng này quen thế… chẳng lẽ là?
Đồng tử khổng lồ của Laboon khẽ rung lên, bóng dáng Brook ánh vào mắt nó, sau đó dần khớp với một người trong ký ức. Người này… Người này là… Laboon kích động.
Nó muốn kêu to, nhưng càng muốn nghe người này nói chuyện. Giọng nói ấy không sai được, không sai được. Anh ấy về rồi, bọn họ về rồi!
"Tôi biết cậu khó mà nhận ra tôi bây giờ, nhưng… Nhưng cậu còn nhớ mái tóc xoăn nổ tung này không?" Brook khóc không thành tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh Laboon bé nhỏ chơi đùa với mọi người.
Có đồng bạn chỉ Laboon nói: 'Xem kìa, kiểu tóc của Brook giống hệt đầu của Laboon nhé!’ Tuy đã 40 năm rồi mà tiếng nói kia vẫn như vang ngay bên tai Brook. Hắn khóc sụt sùi, sau đó khàn giọng kêu: "Chẳng phải mọi người đều nói tóc tôi giống hệt đầu của cậu đấy ư? Tôi đây… Brook đây mà!"
"U~ u~ Uu~~~~" Laboon cố gắng phát ra âm thanh non nớt khi còn bé, vui sướng lặn xuống nước rồi ngoi đầu lên, đến gần bờ nhìn chăm chú Brook, giọng nó đầy vui sướng xen lẫn tủi thân.
Brook, anh ngốc à? Sao em không nhận ra anh cơ chứ? Nghe giọng anh là em biết ngay mà! Kiểu tóc xoăn của anh cũng là ký ức quý giá của em! Sao anh lại nghĩ em không nhận ra anh chứ? Tuy rất lâu, rất lâu rồi nhưng em chưa bao giờ ngừng nhớ mọi người!
Còn nữa... Sao lại bắt em đợi lâu như vậy? Sao không về thăm em sớm hơn? Nhưng thôi, chắc các anh cũng có lý do đúng không? Phải nói em nghe đấy...
Quan trọng nhất là anh có thể trở về là quá tốt rồi! Mọi người... Vẫn khỏe chứ?
Crocus thay Laboon hỏi vấn đề mà nó muốn biết nhất: “Những thành viên khác của băng hải tặc Rumbar thì sao?”
Thật ra khi nhìn thấy bộ dáng của Brook bây giờ, Crocus đã có suy đoán chẳng lành. Nghĩ kỹ lại thì lần này Brook cùng đoàn du lịch Hope rất nổi danh ở biển Đông gần đây chứ không phải băng hải tặc Rumbar... Chỉ sợ băng hải tặc Rumbar đã sớm không còn nữa?
Đối mặt câu hỏi này, Brook trầm mặc mở hộp sọ của mình, lấy ra vỏ sò âm nhạc mình trân quý cất giữ, nhẹ nhàng nhấn nút phát.
Vỏ sò âm nhạc nho nhỏ phát ra tiếng hợp tấu và hợp xướng cuối cùng của băng hải tặc Rumbar, Laboon nhảy lên khi nghe thấy tiếng nhạc, thận trọng bơi qua bơi lại trên mặt biển giống khi còn bé, bắt nhịp kêu theo: “Uu~uu~”.
Brook nhìn Laboon như vậy mà trăm mối ngổn ngang, kìm lòng không đặng cầm cây đàn violin yêu quý của mình lên.
Tiếng đàn violin bắt kịp giai điệu phát từ vỏ sò âm nhạc, cảnh tượng trước mắt Brook liên tục biến hóa, tất cả các đồng bạn đã mất đi một lần nữa đứng bên cạnh hắn và cùng tấu vang nhạc cụ của riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận