One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 452: Nền tảng rất vững chắc (1)

Chương 452: Nền tảng rất vững chắc (1)
Issho cười nói: “Ngày nào cậu em Đạt Dã cũng rèn luyện vất vả thế này à?”
“Cũng không hẳn. Trước kia tôi thường chỉ dừng lại khi mệt đến mức không thể đứng nổi. Tuy bây giờ thời gian tập luyện mỗi ngày đều kéo dài hơn nhưng đã lâu rồi tôi không tập đến khi kiệt sức nữa.”
“Thế thì đúng là rất cố gắng.”
“Cũng tạm. Đúng rồi, chú Issho rất giỏi kiếm thuật phải không? Chú đánh giá được không ạ?”
“Đánh giá à…” Issho suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Nền tảng rất vững chắc.”
Trương Đạt Dã: “…”
Rốt cuộc chú đang khen hay chế nhạo tôi thế hả?
Issho cảm nhận được tâm trạng của Trương Đạt Dã không được tốt nên hỏi: “Cậu em Đạt Dã luyện kiếm được bao lâu rồi?”
Trương Đạt Dã đếm trên đầu ngón tay, cậu đến thế giới này vào đầu tháng 5, triệu hoán Artoria vào đầu tháng 6, bây giờ đã là cuối tháng 11: “Cũng gần nửa năm rồi. Nửa năm trước tôi gặp côn đồ cản đường cướp tiền còn phải nhờ Tom bảo vệ đấy, ha ha.”
Trương Đạt Dã nhớ đến túi tiền đầu tiên mang tên Đại Khảm Đao - Sward. Cũng không biết chúng sao rồi, bị đưa đến nhà tù dưới đáy biển hay bị giam ở Sabaody.
“Chỉ tốn nửa năm để đạt đến trình độ này ư?” Issho ngạc nhiên. Theo hắn dùng Haki quan sát phán đoán khí tức thì Trương Đạt Dã mạnh hơn hầu hết các thượng tá hải quân mà hắn đã từng gặp. Luận về kiếm thuật, cậu đã đạt trình độ mà thậm chí rất nhiều người khổ luyện 10 năm vẫn không đạt được.
Tuy rằng đứng trước hắn có vẻ không đủ nhìn, nhưng nửa năm trước người ta còn không thể đối phó được một tên côn đồ chặn đường cướp của kia kìa. Vậy thì có được thực lực như hiện tại có thể xưng rằng tiến bộ thần tốc!
“Cậu em có năng khiếu bẩm sinh đấy.”
“Quá khen, quá khen.” Trương Đạt Dã biết bản thân chỉ là mở được chiếc hack không mạnh không yếu, kém xa mấy đại thần chân chính kia.
Lúc này, Tom bưng khay đồ ăn khuya tới, mở nắp ra là mùi thơm nức mũi.
“Là ramen, chú Issho có muốn ăn một bát không?”
“Vậy thì còn gì bằng! Không dám giấu gì cậu, tôi thích nhất là ramen.” Issho bưng bát mì lên, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trông có vẻ cũng là đồ tham ăn, tiếc là chẳng thể lừa người lên thuyền chỉ bằng vài bát mì.

Sáng sớm hôm sau, phần thưởng mà hải quân hứa hẹn đã được đưa tới, gồm hai cuốn sổ tay và hai rương Belly.
Trong quá trình bàn giao, Khỉ Vàng dặn dò: “Nếu được thì tôi hy vọng ngài Đạt Dã sẽ không tùy tiện truyền những nội dung trong cuốn sổ tay ra ngoài.”
“Được, tôi hiểu.” Trương Đạt Dã đồng ý rất thuận miệng. Không được tùy tiện truyền ra ngoài nhưng nếu cân nhắc kỹ lưỡng rồi thì có thể ấy gì? Hồi học trung học, cậu giỏi ngữ văn phết đấy.
Issho nói lời tạm biệt: “Cảm ơn sự hiếu khách của các vị. Tôi phải lên đường rồi, hẹn ngày sau có duyên gặp lại.”
“Dạ, tạm biệt chú, khi nào rảnh chú có thể đến chỗ bọn tôi chơi vài ván.” Trương Đạt Dã mỉm cười nói lời tạm biệt.
“Ha ha ha…” Issho cười gượng không đáp. Làm khách thì được chứ nếu bảo hắn đánh cược thì hắn phải suy nghĩ lại. Đêm qua suýt chút nữa hắn đã thề bỏ cờ bạc, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải đến các sòng bạc khác để lấy lại sự tự tin. Nghe nói khoảng thời gian trước Sabaody mới mở một số sòng bạc quy mô lớn, có cơ hội phải đi xem thử mới được.
M. Danbo cũng đi theo sư tử kỳ lân đến tạm biệt: “Những ngày vừa rồi may nhờ ân nhân chăm sóc. Nếu sau này ân nhân đến vương quốc Bourgeois, xin hãy cho phép tôi tiếp đãi các vị thật tốt!”
“Nếu có cơ hội thì chúng tôi sẽ đến xem thử. Đi đường cẩn thận.”
“Vậy chúng tôi xin phép, cần lên đường hộ tống những đảo này về Đại Hải Trình rồi.” Khỉ Vàng tạm biệt cho sớm, hắn sợ Trương Đạt Dã lại dẫn đồng bọn lên thuyền ăn chực bữa sáng.
“Khoan đã!” Trương Đạt Dã gọi Khỉ Vàng lại: “Xin hỏi các vị có bản đồ biển Đông không?”
Trương Đạt Dã vừa nhớ ra tư liệu hàng hải mua ở Sabaody đều liên quan đến Đại Hải Trình chứ không có gì ở bốn biển. Lênh đênh trên biển mà không có bản đồ hàng hải là chết đói đấy. Có phải con trời như Luffy quái đâu, đi linh tinh chỗ nào cũng gặp người.
“Chuyện này… Thật xin lỗi, chúng tôi không thể đưa hải đồ của mình cho các vị được.” Khỉ Vàng hơi khó xử: “Thế này đi. Strawberry, gọi hoa tiêu vẽ đường đến đảo gần nhất cho cậu Đạt Dã.”
Trương Đạt Dã chớp chớp mắt, bản đồ biển là vật tư chiến lược thật đấy à?
“Vâng!” Strawberry đi vào khoang thuyền, lát sau đã cầm một tờ giấy ra: “Đây là hòn đảo gần nhất, với tốc độ đi thuyền của các vị thì một ngày là đến nơi. Tuy nơi đó không phải thành trấn gì lớn nhưng chắc chắn có thể tìm cách kiếm được một tấm hải đồ bình thường.”
Trương Đạt Dã nhận lấy tờ giấy, thấy một tấm bản đồ đơn giản được vẽ bằng bút chì, đánh dấu vị trí hiện tại và vị trí của hòn đảo kia, cũng đầy đủ kinh độ, vĩ độ và tỷ lệ. Cậu dứt khoát giao cho Sharkler.
Bạn cần đăng nhập để bình luận