One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 715: Z (3)

Chương 715: Z (3)
"Giai đoạn cuối cùng là dùng biện pháp nào đó thành lập quốc gia lý tưởng, nhưng kế hoạch chi tiết thế nào chưa được công bố. Nếu không phải đặc công cấp cao thì ngoại trừ mục đích cuối cùng và kế hoạch kiếm tiền ban đầu cũng chỉ được biết nhiệm vụ của mình."
Drophi nhìn Trương Đạt Dã: "Nhờ phúc của mấy người, nỗ lực của Mr.0 mấy năm nay đều đổ sông đổ biển. Giờ có muốn tiến hành giai đoạn đầu tiên cũng phải chiêu mộ nhân viên lại lần nữa, cũng không biết tốn thêm bao nhiêu năm mới thực hiện được kế hoạch."
Trương Đạt Dã coi như Drophi đang khen mình. Cậu an ủi: "Đừng lo lắng, không cần hắn chờ mấy năm đâu. Năm nay một là hắn đi ngục giam ăn tết, hai là đi Địa Ngục ăn tết."
Nghe xong kế hoạch thì cũng dễ nghĩ hơn rồi. Chờ đến khi tới Alabasta thì có hai biện pháp. Một là tìm được Bụi khiêu vũ ở địa bàn của Crocodile, đập nát hình tượng anh hùng của hắn, sau đó đánh chó rơi xuống nước.
Đánh kẻ sa cơ, thất thế
*Đánh kẻ sa cơ, thất thế
Nếu là không ổn thì cứ ‘bất cẩn’ tiết lộ cho Crocodile thân phận nhà lịch sử học của chú Long, thả dây câu cá. Nếu gặp được quốc vương thì chắc còn có thể thương lượng phối hợp một phen.
Drophi không nói gì, bà ta đã nhìn ra được những chuyện này không còn liên quan tới mình nữa. Sau chuyến này, hoặc là bà ta sẽ bị Mr.0 giết chết, hoặc là vào nhà giam. Nghĩ đến cảnh Mr.0 cũng xui xẻo như bà ta thì hình như cũng không tồi chút nào.
Hỏi xong chuyện muốn hỏi, Trương Đạt Dã bắt đầu lôi kéo Wendy luyện tập ma pháp chữa thương cùng mình. Vạn sự khởi đầu nan, sau khi sử dụng thành công một lần, lại nghe Wendy hướng dẫn từng chút, Trương Đạt Dã có cảm giác ‘ngộ đạo’.
Ma pháp chữa thương có thể duy trì thời gian càng ngày càng dài, hiệu quả cũng càng ngày càng tốt.
Trương Đạt Dã thấy mình chữa cho một đặc công bị thương nặng không thể cử động khỏi đến mức có thể đứng lên bước đi thì vui mừng. Cậu dỗ Wendy rời khỏi, sau đó trở về đấm cho tên kia trọng thương lần nữa.
Điều chưa đủ hoàn mỹ là ma lực của Trương Đạt Dã quá ít ỏi, ma lực đến từ Wendy lại là năng lượng khác hẳn trước kia. Giờ cậu chữa trị đơn giản cho một, hai người là cực hạn rồi, còn cần nghĩ cách tăng mạnh ma lực mới được.
Nhưng dù vậy cũng khiến người vui vẻ lắm rồi, đặc biệt là làm Carla rất mừng. Hạn chế lớn nhất trong ma pháp chữa thương của Wendy chính là không thể tự chữa, giờ có Trương Đạt Dã là cô mèo an tâm hơn hẳn.
Cũng chính vì ma lực của Trương Đạt Dã quá ít nên hiện tại vẫn chỉ có mình Wendy làm bác sĩ thuyền, Trương Đạt Dã vinh hạnh trở thành hộp chữa thương đề phòng khẩn cấp của Wendy, hoặc xưng là bác sĩ tư nhân thì nghe hay hơn.
...
"Haizz... Mệt chết đi được..." Thành Long nằm luôn lên bờ cát, giơ tay ngăn ánh mặt trời chói mắt: "Lượng huấn luyện của mọi người bình thường cũng ác liệt thế à?"
Diệp Ngôn cũng mồ hôi mồ kê đầy người, chỉ là trạng thái tốt hơn Thành Long nhiều: "Cũng xêm xêm như vậy, thỉnh thoảng còn tăng thêm hạng mục bơi 10.000 mét. Đấy là chú còn chưa đeo vật nặng đấy nhé."
"Còn đeo vật nặng nữa á? Đến thế còn có thể tính là con người à?" Bởi vì Thành Long luyện võ và thường xuyên công tác dã ngoại nên thể lực vượt xa người thường, nhưng rõ ràng đứng trong đoàn du lịch Hope là chẳng ăn nhằm gì. Anh so sánh một vòng, phát hiện mình chỉ mạnh hơn Perona một chút, thật là nhói lòng.
"Cố lên ạ. Lúc cháu vừa tới cũng không khá hơn đâu." Diệp Ngôn nhớ lại chuyện cũ mà xót xa: "Tín niệm của sếp Dã là chỉ cần luyện không chết thì cứ luyện đến chết. Nhưng không có thể chất như anh ấy thì không làm được đâu. Chỉ từ lúc Wendy đến cháu mới có thể học cách rèn luyện liều mạng của anh ấy. Đúng là đau mà sướng."
Thành Long nhìn thoáng qua Wendy đang học áo nghĩa Sát Long, thở dài một hơi: "Ma pháp chữa thương đúng là quá xịn."
Đối với người luyện võ mà nói, có thể thoải mái rèn luyện không cần sợ luyện hỏng chính mình là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Lúc này, Kim Nhị Bằng phụ trách tuần tra nhắc nhở: "Chủ nhân, thuyền của hải quân tới rồi ạ."
Diệp Ngôn nhìn ra xa: "Ở đâu cơ, có phải người quen không?"
"Bên kia." Kim Nhị Bằng chỉ một điểm đen nhỏ đằng xa. Với người bình thường thì là điểm đen nhỏ, nhưng Kim Nhị Bằng có thể thấy rõ cột buồm và bóng người trên thuyền: "Quân hạm là loại lớn thì phải, không nhận ra người trên thuyền nhưng cánh buồm viết một chữ 'Z'."
Trương Đạt Dã chạy từ gần đó lại bên này: "Buồm viết gì cơ?"
Kim Nhị Bằng chớp chớp mắt, không hiểu Trương Đạt Dã kích động cái gì, lặp lại: "Viết chữ 'Z' ạ, một chữ 'Z' to tướng."
Tác giả: Gần đây luôn có người hỏi Robin, cô ấy tiến vào Đại Hải Trình trước cốt truyện chính khoảng 5 năm, còn theo thời gian truyện hiện tại là 4 năm sau… Trong trường hợp không gặp hiệu ứng cánh bướm.
Tác giả: Gần đây luôn có người hỏi Robin, cô ấy tiến vào Đại Hải Trình trước cốt truyện chính khoảng 5 năm, còn theo thời gian truyện hiện tại là 4 năm sau… Trong trường hợp không gặp hiệu ứng cánh bướm.
Cho nên bây giờ Robin 19 tuổi chắc còn đang đấu trí, đấu dũng, trốn chạy một đám người ở biển Tây.
Cho nên bây giờ Robin 19 tuổi chắc còn đang đấu trí, đấu dũng, trốn chạy một đám người ở biển Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận