One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 747: Ma pháp tiên đoán của Carla (2)

Chương 747: Ma pháp tiên đoán của Carla (2)
Tên xấu thì xấu, chiêu thức vẫn phải học. Sau khi Artoria thu nhận Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh 'hối lộ', tiến triển suy diễn chiêu thức nhanh hơn hẳn, chưa đến tối đã nói bí quyết cho hai người những ba lần.
Đúng như Artoria đã phân tích lúc trước, đây là tuyệt chiêu thích hợp cho người khổng lồ phát huy quái lực, phù hợp để người có lực lượng lớn thi triển. Ví như Big Mom đã căn cứ chiêu này sửa sang thành ‘Uy quốc’ phù hợp với mình.
Mà Thụy Manh Manh là người có gen siêu cấp, dù sức mạnh không phải bậc nhất cũng vẫn vượt xa người thường, luyện tập chiêu này quá thích hợp ấy chứ.
Tương tự, có lẽ Sharkler cũng có thể thử một lần, Trương Đạt Dã nhớ Sharkler có vũ khí Cá mập đầu búa, ngày thường không thấy hắn sử dụng.
Còn Trương Đạt Dã chính là dầu gió (vạn năng) , cái gì cũng có thể học một ít, nếu chuyên tâm luyện chiêu này thì uy lực cũng sẽ không nhỏ.
(vạn năng)
"Ngọn giáo Hope - Bá thôn!"
Sóng trùng kích vô hình từ thân kiếm của Thụy Manh Manh đánh ra, đụng vỡ một tảng đá ngầm cao ngang một người.
Chiêu thức là cô đánh, Trương Đạt Dã phối âm. Thụy Manh Manh đánh giá uy lực chiêu thức của mình, tạm thời chỉ đành bất đắc dĩ đón nhận cái tên nhục nhã này. Cô quyết định nhất định phải mau chóng tăng mạnh uy lực, sớm ngày đổi tên thành Bá quốc.
Những người khác cũng bận rèn luyện phần mình, đặc biệt là Thành Long. Sau khi nhận Long phù chú thì anh tự tin hơn nhiều, suốt ngày đấu trí đấu dũng với đám khủng long trong rừng cây, chờ đến khi tình huống cấp bách mới cho một phát Long bạo phá, dạy mi làm khủng long.
Làm như vậy một mặt là vì rèn luyện bản thân, mặt khác cũng có thể luyện khả năng khống chế Long phù chú của mình, đồng thời còn có thể chuẩn bị chút nguyên liệu nấu nướng cho mọi người nữa chứ. Giữa tiếng nổ đinh tai nhức óc, Thành Long như cảm nhận được niềm vui của hỏa lực vô tận.
Nếu không phải lúc nào cũng ghi nhớ mục đích của mình là rèn luyện và trưởng thành, sợ là Thành Long đã sớm mê mệt với loại cảm giác nhẹ nhàng là có được lực lượng như vậy.
Nhưng điểm duy nhất tính sai là nguyên liệu nấu ăn Thành Long mang về bị Tom và Artoria nhất trí chê, khủng long đáng yêu như vậy bị anh nổ tan tành, lãng phí bao nhiêu bộ phận ăn ngon.
"À... Ra là thế à?" Thành Long ngượng ngùng: "Vậy tôi vứt chỗ này đi, bắt con khác nhé?"
"Lãng phí thức ăn là tội lớn!" Artoria bày tỏ lại bắt thêm vài con khủng long thì được nhưng không thể vứt bỏ nguyên liệu nấu ăn.
Tom chỉ chỉ Long phù chú, lại chỉ bản thân, ý bảo nó làm mẫu cho Thành Long cách dùng Long phù chú chính xác.
"Mày muốn Long phù chú à?" Thành Long đưa bùa chú cho Tom. Anh nghĩ Tom là một con mèo trưởng thành, tuy thỉnh thoảng có gây họa nhưng đáng tin hớn Perona nhiều.
Tom cầm Long phù chú lên, nhẹ nhàng bóp, một ngọn lửa phun ra, bít tết khủng long chín bảy phần: xong.
Lại một luồng lửa phun ra, chân khủng long nướng ngoài giòn trong mềm: xong.
Lại một thêm ngọn lửa liu riu kéo dài, duy trì một thời gian ngắn, đuôi khủng long hun khói: xong.
"Bảo bối xịn quá, bảo bối xịn quá!" Chúng Cờ Yêu khen Long phù chú không dứt miệng. Có hàng này thì về sau ra ngoài ăn cơm dã ngoại là không phải đốn củi nữa! Quá tuyệt vời!
Tom điều khiển ngọn lửa thu phóng tự nhiên nấu xong đồ ăn, trả Long phù chú lại cho Thành Long, vỗ ngực ý bảo anh học cho kỹ.
Thành Long ôm Long phù chú rơi vào trạng thái hoài nghi đời người, chẳng lẽ đây không phải Long phù chú gì mà là bình ga áp súc cao cấp à?
Chúng Cờ Yêu vô liêm sỉ liên mồm khen bảo vật đáng quý càng khiến Thành Long không quá xác định.
Diệp Ngôn đá lên mông một con Cờ Yêu may mắn một phát: "Đừng xem nữa, đi gọi mấy người sếp Dã về ăn cơm."
"Rõ!" Chúng cờ yêu bỏ lại bó củi hôm nay rồi giải tán tứ phía, chia nhau đi tìm người.
Tùy Phong Nhĩ phụ trách đi gọi Trương Đạt Dã, nó đã hỏi thăm kỹ địa điểm huấn luyện của từng người từ đầu rồi. Chỗ của Trương Đạt Dã gần, thích hợp cho nó ung dung tản bộ tới thông báo. Thân là yêu quái chuyên môn tình báo, nhất định phải vận dụng sở trường của mình tới mọi phương diện sao cho linh hoạt.
"Sao hôm nay nấu cơm trưa sớm thế?" Trương Đạt Dã bấm đốt ngón tay, cậu cũng học một chút kỹ năng bấm tay tính giờ của Người Cầm Canh, tuy không chính xác tuyệt đối như Diệp Ngôn nhưng dùng để tính thời gian ngày thường là đủ rồi.
"Chuyện này ấy à? Không phải là nấu sớm mà là nấu nhanh. Chủ yếu là ngài Tom thử một biện pháp nấu nướng mới." Tùy Phong Nhĩ thuật lại đơn giản chuyện vừa xảy ra, giải thích nghi hoặc cho người không biết chuyện cũng tính là chuyên môn của nó.
Trương Đạt Dã nghe xong cũng không ngạc nhiên miếng nào, thậm chí quyết định hạ lệnh cấm dùng Long phù chú nấu cơm trên Hope. Cậu biết thừa cái bổn tính không đáng tin cậy của Tom, chẳng may ngày nào nó lơ là lại nổ tung thuyền thì mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận