One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 142: Phá nhà chuyên nghiệp? (1)

Chương 142: Phá nhà chuyên nghiệp? (1)
Khu vực ngoài thành trấn rất tồi tàn, cực nhiều nhà cửa hư hỏng không người sửa chữa quá lâu, lung lay sắp đổ.
Ở nơi này, vết đao và vết đạn chính là đường nét trang trí thường thấy nhất.
Quá mức nhất là trên cửa một căn nhà nào đó đang treo thi thể một người mặc trang phục hải quân, trên bảng hiệu viết cái gì lờ mờ… Ý tứ đại khái là cảnh cáo "Hải quân vào chịu chết".
Đồng phục màu trắng rách nát tung bay theo gió, có vẻ cực kỳ chướng mắt… Một vị lính hải quân chết ở chỗ này từ bao giờ, ngay cả thi thể cũng không người thu nhặt.
Theo hiểu biết của Trương Đạt Dã với thiếu tướng Kadar và trung tá T-Bone đóng ở trụ sở hải quân GR66, hai người kia đều là kiểu người cực bênh vực cấp dưới. Có lẽ đây là chuyện xảy ra trước khi hai người họ bị điều đến.
Chắc là trưởng quan hải quân tiền nhiệm đóng tại Sabaody cảm thấy không cần làm to chuyện vì một cái tên lính nho nhỏ.
"Cảm giác không khí nơi này thật ngột ngạt." Thụy Manh Manh nhỏ giọng nói.
Trương Đạt Dã đáp: "Nơi này chính là vùng đất trái phép, che giấu phần lớn những gì ghê tởm nhất của quần đảo Sabaody."
Bởi vì đoạn đường này không có người nào nên bọn họ có thể tranh thủ thì thầm trò chuyện vài câu, nhưng vẫn không thể nói chuyện lớn tiếng, bởi vì không biết chừng vẫn có người ở lại hoặc trốn trong mấy căn nhà đổ nát ven đường.
Artoria không nói một lời, chỉ nắm tay kéo Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh đi về phía trước. Tác dụng của cô bây giờ là đề phòng mọi người đi lạc.
Tom ngồi xổm trên vai Trương Đạt Dã nhìn xung quanh, tuy không phải lần đầu tiên đến đây nhưng nó vẫn không thích không khí nơi này. Tom vô ý thức nắm chặt Trương Đạt Dã.
"Shh... Đau đau đau. Nhẹ thôi Tom, thu móng vuốt vào." Trương Đạt Dã cảm thấy vai mình bị móng vuốt bén nhọn đâm thủng rồi. Cậu vươn tay xoa nhẹ Tom.
"Ơ? Sao lại xù lông lên rồi? Mày thấy cái gì đáng sợ à?" Trương Đạt Dã cảm thấy Tom đang run rẩy. Nơi này có gì khủng bố đâu? Vô lý thật đấy.
Thụy Manh Manh nhắc nhở: "Sếp ơi, cậu không cảm thấy khi gió thổi qua mấy căn nhà đổ nát kia sẽ phát ra âm thanh như quỷ kêu à?"
"..." Nói thế thì hợp lý rồi. Tiếng gió quái dị phối hợp với kiến trúc điêu tàn, đúng là có không khí của phim ma thật. Trương Đạt Dã an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ. Tiếng gió thôi mà. Không khí ở đây có khủng bố hơn nữa cũng có đáng sợ hơn truyện ma tao kể cho mày đâu hả?"
Tom nhớ tới chuyện ma, càng run hơn.
"Thà sếp đừng nói gì còn hơn."
Trương Đạt Dã: "..."
Cũng may, lát sau họ đã tiến vào khu vực có dân cư, bầu không khí kinh dị âm trầm tan biến, Tom bình tĩnh hơn nhiều.
Đa số nhà người thường ở đây đều đóng kín cửa chính cửa sổ, dù muốn mua đồ dùng thiết yếu cũng qua lại vội vàng, chẳng dám nhìn loạn bốn phía, sợ đụng phải người nào.
Chỉ có những kẻ khí thế hung hăng mới sải bước đường hoàng không kiêng kỵ gì. Chẳng qua là thường xuyên có người ra tay đánh nhau vì chút va chạm nhỏ.
Đây có lẽ chính là hỗn loạn mà Hersse nhắc đến. Ít ra trước kia người bình thường ra cửa không cần nơm nớp lo sợ thế này.
Đám người Trương Đạt Dã nhanh chóng tìm được một cửa hàng đang nỗ lực buôn bán. Bọn họ chuồn êm vào tiệm người ta, đóng cửa lại, còn tri kỷ giúp ông chủ treo biển tạm ngừng kinh doanh.
Tiệm này khác hẳn tiệm lần trước, quy mô lớn hơn, trong tủ trưng bày có tới hơn ba mươi nô lệ. Mà lúc cửa ngoài đóng lại, trong tiệm còn đang có khách.
"Quyết định chọn tên này đi, trông có vẻ cường tráng nhất, chắc dùng cũng bền nhất luôn." Người nọ có vẻ là một quý tộc nhỏ, còn dẫn theo tùy tùng trông như quản gia, lựa chọn hồi lâu rồi chọn trúng một người đàn ông cao lớn.
Chủ tiệm tươi cười nịnh nọt khen: "Ôi chao ơi, quý khách tinh mắt thật đấy. Người này là một trong những nô lệ ưu tú nhất tiệm chúng tôi. Theo giám định, hắn có khả năng có dòng máu của tộc chân dài. Đảm bảo là hàng hiếm có khó tìm!"
Thật ra ông ta cũng bốc phét thôi. Nếu tên nô lệ này là tộc chân dài thì đã bị ông ta đưa vào phòng đấu giá lâu rồi. Những tộc loài hiếm có đều là thương phẩm được săn đón, đưa đi đấu giá sẽ kiếm được nhiều hơn trưng bán trong tiệm nhiều lắm.
Nhưng người mua lại tưởng là thật: "Ban đầu chỉ thấy hắn cường tráng thôi, không ngờ còn có huyết thống hiếm như vậy. Chẳng trách cao đến nhường này."
Gương mặt nô lệ bị nhân viên cửa hàng dẫn từ tủ trưng bày ra vô cùng tuyệt vọng, không biết sau này còn phải đối diện với tra tấn kiểu gì. Nhưng hắn còn có vướng bận, không nỡ tự sát.
Người không bị chọn trúng nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng lập tức lại ưu sầu, bởi vì sớm muộn gì bọn họ cũng có kết quả tương tự.
"Ầm!" Có tiếng vật nặng rơi xuống đất, chủ tiệm, nhân viên cửa hàng, quý tộc nhỏ và tùy tùng của gã đồng loạt ngã nhào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận