One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 623: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (2)

Chương 623: Hải tặc tới rồi, hải tặc tới thật đấy! (2)
Hai người bọn họ ném bóng vừa hung ác vừa chuẩn xác, nhất là Diệp Ngôn. Người Cầm Canh của nhà họ Diệp đã được huấn luyện từ nhỏ, tinh thông kỹ xảo ném đồ, đã nhắm vào mũi Trương Đạt Dã thì sẽ không bao giờ lệch sang trán.
Sau một trận huấn luyện, mười lần thì tám lần Trương Đạt Dã không tránh thoát, bị bóng chày nện đến mức gào ầm lên, hai lần còn lại là cậu mèo mù gặp cá rán hoặc Perona không ném chuẩn.
Cứ một trăm lần thì đại khái có thể có một lần cậu bỗng nhiên nhác thấy gì đó, thoáng cái phát hiện ra động tác của bọn họ. Chỉ là những thời điểm đó cực khó nắm bắt, có lần Trương Đạt Dã còn nghi ngờ đó là ảo giác, giống như có vài người thường xuyên cảm thấy lần sau mình có thể tạo nên kỳ tích vậy.
Thời gian bốn ngày thoáng cái đã trôi qua, đoàn lữ hành Hope đi tới làng Syrup được đánh dấu trên hải đồ.
Họ chọn đổ bộ tại bờ Bắc của đảo, đập vào mắt là một sườn dốc hướng lên trên, xuyên qua rừng cây nối thẳng đến làng, hai bên là vách núi, trên núi toàn bụi cây thấp bé.
Thoạt nhìn địa hình này dễ thủ khó công, bảo sao trong kịch bản gốc Kuro đã lập tức nhắm trúng hòn đảo này và vạch kế hoạch chuẩn bị suốt ba năm trời để ‘thoái ẩn hợp pháp’ tại nơi đây.
Cả đám đi dọc theo sườn dốc định mua sắm chút đồ tiếp tế đơn giản để chuẩn bị cho đoạn đường tiếp theo.
Còn chưa đi được nửa đường, đột nhiên có một thằng nhóc mũi dài đội khăn trùm đầu nhảy ra từ bụi cây mọc trên vách đá, liếc nhìn thuyền của bọn họ một lát rồi lập tức xoay người vừa chạy vừa kêu ầm lên: “Hải tặc đến rồi! Hải tặc đến rồi! Lần này có hải tặc đến thật kìa.”
Đứa nhóc này ngoại trừ có cái mũi hơi dài một chút thì nhìn bề ngoài chỉ là người bình thường, thế mà tốc độ chạy của nhóc ta lại rất nhanh, người trưởng thành chưa chắc đã đuổi kịp được.
Trương Đạt Dã nhìn bóng lưng cậu nhóc đang nhanh chóng rời xa kia, thầm than không hổ là Usopp, từ nhỏ đã giỏi chạy việt dã.
Lúc này Usopp mới tầm 8, 9 tuổi, ba tên tay sai sau này của cậu nhóc hiện giờ có lẽ còn chưa biết đi, sự nghiệp bốc phét lớn lao chỉ có thể do cậu nhóc tự thực hiện.
“Hả? Có hải tặc ư? Ở đâu cơ? Ở đâu?” Wendy hơi khom người, cơ thể nghiêng về phía trước, một tay chụm lại gác trên lông mày rồi nhìn khắp mặt biển.
Tom cũng leo lên vai Trương Đạt Dã rồi nhìn quanh, sợ không đủ cao nên nó còn leo cả lên đầu cậu, bày ra tư thế nhìn xa giống hệt như pho tượng ở đầu thuyền.
Perona đã có kinh nghiệm đề phòng lừa gạt phong phú, hoàn toàn không bị mắc lừa, kéo tay Wendy và giải thích: “Chắc chắn là giả đấy, lúc tên kia hô hải tặc tới không có chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn hơi hưng phấn. Hơn phân nửa là cậu ta giở trò đùa ác ý.”
“Hóa ra là thế à?” Wendy hơi đỏ mặt, không ngờ mình dễ bị lừa như vậy.
Trương Đạt Dã bắt đầu tự kiểm điểm xem trước đây rốt cuộc cậu đã lừa Perona bao nhiêu lần mới khiến cô nhóc trở nên nhanh nhạy như vậy, sau này cậu có nên tặng Wendy một khóa học tránh lừa gạt không nhỉ?
“Chẳng lẽ đứa bé kia cho rằng chúng ta là hải tặc?” Thụy Manh Manh lo lắng nói: “Sau khi dân làng nghe được thì liệu có đến đánh chúng ta không? Hoặc là gây ra khủng hoảng gì đó?”
“Chắc là không đâu.” Diệp Ngôn nói: “Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của thằng nhóc không giống như lần đầu tiên. Cô từng nghe câu chuyện cậu bé chăn cừu chưa?”
Thụy Manh Manh gật đầu tỏ ý từng nghe rồi, nhưng những người khác thật sự không biết câu chuyện đó. Diệp Ngôn đành phải kể lại một lần, tả đến sống động như thật.
“Tóm lại, cậu bé đó nói dối nhiều lần nên không ai còn tin tưởng cậu nữa. Nếu làm không tốt thì đến cuối cùng người bị ăn đòn có khi lại là cậu nhóc kia đấy.” Diệp Ngôn khẳng định chắc như đinh đóng cột, cứ như đã thấy trước được kết cục của cậu nhóc.
Brook cười sang sảng: “Yohohohoho, câu chuyện rất thú vị. May mà trước giờ kẻ hèn này chưa nói dối bao giờ.”
Trương Đạt Dã khinh bỉ lườm Brook. Trong bữa tiệc ở Merveille mấy hôm trước, ông chú già này còn viện đủ loại lý do để lừa mấy chị gái xinh đẹp cho hắn gối đầu lên đùi kia mà.
Cả đám tiếp tục leo lên dốc, xuyên qua rừng cây tiến vào trong làng. Không ngờ khi bọn họ sắp đi tới làng thì thật sự có một nhóm người dân khí thế hung hăng cầm các loại dụng cụ làm bếp và nông cụ đi ra, vừa vặn nghênh đón đám Trương Đạt Dã.
Diệp Ngôn lúng túng gãi mặt, cậu ta đoán sai rồi ư?
Nào biết được khi dân làng nhìn thấy đám người xa lạ thì cũng hơi ngẩn ra. Không thể nào, hôm nay thằng nhóc Usopp kia không nói dối hả?
Không đúng, không đúng. Ngoại trừ cái người đeo mặt nạ đầu lâu và đội mũ cá mập trông hơi đáng sợ ra thì nhìn kiểu gì cũng không thấy đám người này giống hải tặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận