One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 111: Quân hạm

Chương 111: Quân hạm
Lần này hải quân tới đây đều là người thành thật, không thừa dịp Trương Đạt Dã không hiểu lừa lấy mất thuyền.
Sĩ quan phụ tá kia còn thân thiết nhắc nhở, nếu cậu giao cho hải quân thì họ sẽ cho cậu một cái giá hơi thấp nhưng cam đoan cậu không thiệt thòi. Nếu cậu giao cho bến tàu thì có khả năng bán bao nhiêu đều phụ thuộc vào bản lĩnh chính mình.
Trương Đạt Dã thật sự không định giữ tàu lại, dù cậu muốn ra biển cũng không lái con thuyền nát này. Vẫn bán đi thì hơn, mình có người quen ở bến tàu cơ mà.
Trương Đạt Dã tuyệt đối không ngờ, lần đầu ngồi tàu của cậu ở nơi này lại là để tới căn cứ hải quân.
Bởi vì số lượng hải tặc khá nhiều, còn có một số người bị thương nghiêm trọng không thể cử động nên Trương Đạt Dã đề nghị cho bọn họ mượn thuyền dùng.
Thế là T-Bone chỉ huy hai mươi lính hải quân vác hơn ba mươi hải tặc lên thuyền, nhổ neo giương buồm, men bờ biển lái tới căn cứ hải quân.
Xe bong bóng chất đầy hàng hóa của Trương Đạt Dã cũng không bị lãng quên.
Động tác điều khiển con thuyền của nhóm hải binh rất quy củ, không khác với động tác tiêu chuẩn mà Artoria giảng cho lắm, vừa nhìn là biết huấn luyện rất cần mẫn.
Nhân lúc đi thuyền trên biển, lính hải quân nhiệt tình còn tiện tay quét tước boong tàu một lần… Bọn họ đã quen với quân hạm sạch sẽ, bảo họ nhìn boong tàu vừa bẩn vừa loạn đúng là bứt rứt trong người.
Thuận theo đường thủy chuyên dụng của Chính Phủ Thế Giới, họ lái thẳng một đường đến cảng sau căn cứ hải quân.
Bởi vì những lần lĩnh thưởng trước đó, Trương Đạt Dã đều đi từ mặt trước kiến trúc căn cứ tiến vào nên đây là lần đầu cậu nhìn thấy quân hạm.
Trong cảng quân đội có bốn chiếc quân hạm, một lớn ba nhỏ, trên thuyền lớn chỉ có vài binh lính đang canh gác, trên thuyền nhỏ có mấy chục binh lính đang thao luyện.
Dù là quân hạm cỡ nhỏ trông cũng mạnh hơn chiếc thuyền này nhiều.
Những cánh buồm trắng chỉnh tề vẽ biểu tượng hải âu màu lam, họng pháo sắp hàng chỉnh tề trên thân thuyền được sơn ngụy trang đặc biệt. Trương Đạt Dã càng so sánh càng ghét bỏ chiếc thuyền dưới chân mình.
Tom đứng trên vai Trương Đạt Dã nhìn trái ngó phải, đúng kiểu trẻ con tò mò. Nó còn nhảy lên boong tàu, học dáng vẻ chạy bộ, đứng nghiêm, giơ tay chào của hải quân.
Có mấy hải binh thấy dáng vẻ hiên ngang của Tom thì cảm thấy rất thú vị, tiếc là đám binh nhất, binh nhì như bọn họ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ không thể mang theo thứ gì, không thì chắc chắn sẽ đút đồ ăn cho Tom.
Phần lớn binh lính đóng giữ ở Sabaody được trung tâm hải quân trực tiếp điều qua đây, phương diện tinh thần, phong thái không chê vào đâu được. Artoria nhìn bọn họ huấn luyện cũng âm thầm gật đầu.
Trước khi đến, T-Bone đã gọi điện thoại cho căn cứ, lúc vào cảng kiểm tra một chút thân phận rồi cho phép cập bến lâm thời, lính hải quân chuyển từng tên hải tặc xuống.
T-Bone nói: “Mời đi theo tôi.”
Đám người Trương Đạt Dã không được tùy tiện tiến vào trong căn cứ, chỉ có thể theo T-Bone vòng qua kiến trúc, đến phía cửa trước.
Chỗ đổi tiền quen thuộc, người cũng quen luôn. Thiếu tá Kuro vẫn là dáng vẻ lười biếng, nhưng vừa nhìn thấy T-Bone đã vội ngồi thẳng dậy… Bị vị trung tá chính trực cứng nhắc này thuyết giáo rất phiền.
“Lại gặp mặt rồi, em trai Đạt Dã.” Thiếu tá Kuro kính lễ với T-Bone rồi mới chào hỏi Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã lễ phép đáp lại: “Vâng, lại phải làm phiền ngài thiếu tá rồi.”
T-Bone giúp đỡ nói rõ tình huống, thiếu tá Kuro hiếm khi tự mình điền một danh sách giao cho T-Bone ký tên, sau đó chi trả tiền thưởng.
Tiền thưởng của Demaro Black, cộng thêm vũ khí chúng cầm theo và vài món vũ khí trong khoang thuyền, tổng cộng 1650 vạn. Lần này tiền thưởng cuối cùng cũng xứng tặng kèm một cái vali xách tay màu đen.
“Đúng rồi em trai Đạt Dã, đây là số Den Den Mushi của tôi, lần sau trước khi đến đổi tiền thưởng có thể thông báo cho tôi trước để tôi chuẩn bị.” Thiếu tá Kuro đưa cho Trương Đạt Dã một tờ giấy.
“Làm thế có phiền ngài quá không?” Trương Đạt Dã cảm thấy thiếu tá Kuro hôm nay nhiệt tình đến bất thường.
“Không phiền, không phiền. Làm thế thì có thể nâng cao hiệu suất làm việc ấy mà.” Kuro trả lời.
T-Bone tán thưởng: “Thân là hải quân nên nhiệt tình như vậy. Thiếu tá Kuro, tiếp tục cố gắng đi, tin rằng không lâu nữa cậu có thể cùng cấp với tôi.”
Kuro cười xòa. Đợi đến khi T-Bone dẫn Trương Đạt Dã rời đi, trợ lý của Kuro vui vẻ nói: “Thiếu tá, cuối cùng ngài cũng muốn thăng chức rồi hả?”
“Thăng chức? Thăng cái rắm á.” Kuro lẩm bẩm: “Thậm chí có khả năng bị điều đi ấy. Bị điều đi thì có thể gặp càng nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, tôi chỉ muốn nhàn nhã ổn định làm đến về hưu thôi.”
“Vậy ngài cho cậu ấy số điện thoại để...”
“Sau này cậu ấy gọi điện thoại đến thì cậu nhắc tôi một câu, tôi xin nghỉ tìm người thay ca.”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận