One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 875: Hỗ trợ tập luyện mà không hợp cách thì sẽ thành học phí đấy nhé (2)

Chương 875: Hỗ trợ tập luyện mà không hợp cách thì sẽ thành học phí đấy nhé (2)
Thành Long nghi ngờ: "Người này... Mạnh thật à?"
"Cái này không nói chuẩn được." Sharkler nhớ lại dáng vẻ của Garp: "Tôi từng gặp một trung tướng hải quân trông còn không đáng tin bằng hắn cơ, mà người kia mạnh đến đáng sợ."
Wendy và Perona nhớ lại dáng vẻ Garp đuổi hai cháu trai chạy khắp núi, cũng nhớ đoạn thời gian Trương Đạt Dã ăn đòn mỗi ngày, gật đầu đồng ý. Ông Garp thật sự giống như anh Sharkler mô tả.
"Còn có người như vậy à?" Thành Long lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này: "Vậy chúng ta đều đi xem thôi. Nếu Đạt Dã bị thương thì không hay lắm."
Đoàn người đi theo Trương Đạt Dã và Vergo, Artoria không đi tham gia náo nhiệt. Trương Đạt Dã bảo cô ở lại, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Diệp Ngôn còn đang đi vào cõi thần tiên, cũng không tham gia trò hay. Thụy Manh Manh ở lại ăn với Artoria, cô cảm thấy lượng cơm của mình lại tăng thêm rồi, thật là phiền muộn.
Đám lính hải quân thì không ai do dự mà ồ ạt đi theo. Người đẹp ăn cơm làm sao sướng mắt bằng nam nhi đánh nhau được? Từng quyền chạm thịt mới là sự lãng mạn của cánh mày râu!
Trương Đạt Dã và Vergo ra đường tìm một nơi rộng rãi, nơi này là vị trí gần chỗ ở của băng hải tặc AM. Sau khi chúng hải tặc bị bắt, vẫn luôn không có dân làng tới nhận mấy ngôi nhà này nên hải quân tạm thời trưng dụng làm chỗ ở và kho hàng.
Vergo đứng yên, áo choàng dài trên người đong đưa theo gió, ngoài cái đùi gà trên mặt ảnh hưởng phong cách ra thì trông giống cao thủ phết đấy.
Trương Đạt Dã giao Tom tròn vo cho chú Long chăm sóc, sau đó đứng đối diện với Vergo.
Chú Long chìa tay đón Tom, kết quả suýt nữa bị nặng đến mức ngã lộn cổ: "Nặng quá! Tom, rốt cuộc mày đã ăn bao nhiêu thứ hả?"
Tom nghiêng đầu, nỗ lực đếm ngón tay, 1 con gà quay, 3 con cá, 4 - 5 đĩa bít tết bò, hai đĩa trái cây, cả xúc xích, canh, mấy món xào… lại thêm vô tình nuốt mấy cái đĩa…
Tom buông thõng tay, ý bảo mình không biết.
Chú Long thở dài đặt Tom xuống đất, nhẹ nhàng xoa bụng cho nó. Đứa nào đứa nấy chẳng cho người ta bớt lo gì cả.
Tom lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, rất nhanh đã nổi bong bóng nước mũi.
"Không hổ là cậu." Carla chống nạnh nhìn Tom, dò hỏi: "Có cần đắp cho cậu ấy cái chăn không ạ? Trời tối rồi, để cậu ấy ngủ như thế nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"
"Mèo ngủ còn cần đắp chăn à?" Chăm sóc mèo thế nào được xem như khu vực điểm mù kiến thức của chú Long.
Carla nói: "Mèo bình thường ngủ không cần chăn, nhưng cháu với Tom đều cần."
"À... Được rồi. Đúng là không thể đối xử với hai nhóc như mèo thường được. Mà tìm đâu ra chăn bây giờ?" Chú Long ngó quanh quất, cuối cùng nhìn cái áo của mình.
"Chỗ cháu có đây." Trương Đạt Dã tại chỗ móc ra một cái giường, lại một cái gối, sau đó đem thả Tom lên.
Tom thoải mái vỗ vỗ gối, thuận tay kéo chăn trở người, cuốn bản thân thành cái nem rồi chóp chép miệng, sau đó mới lại tiến vào mộng đẹp.
Chúng hải quân xem mà hoa cả mắt: "Rốt cuộc thì họ tới đây làm gì?"
"Sao phải cố ý đưa mèo ra ngoài đường ngủ?"
"Có phải bụng con mèo kia vừa xẹp đi không?"
Lúc này Trương Đạt Dã mới nhớ ra mình còn có chính sự: "Đã để chuẩn tướng Vergo đợi lâu rồi. Chúng ta bắt đầu nhé?"
Vergo gật đầu: "Tới đi."
Trương Đạt Dã hoàn toàn không khách sáo, Haki vũ trang quấn quanh nắm tay, đồng thời khống chế chỉ cho phép bản thân dùng Haki vũ trang chứ không được dùng những sức mạnh còn lại, sau đó chạy như bay về phía trước tung cú đấm.
Vergo khẽ nhúc nhích tay phải, từ quả đấm đến vị trí cùi trỏ được phủ lên một lớp màu đen, nghênh đón quả đấm của Trương Đạt Dã: "Vũ trang - Hóa cứng." (Koka)
(Koka)
“Bốp!” Hai nắm đấm đụng nhau, không có giằng co gì, quả đấm của Vergo đã đánh trúng vào ngực của Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, khảm vào trong tường đánh ‘rầm’, chỉ còn mỗi hai cái chân đang lúc lắc bên ngoài.
Vergo nghi ngờ ra mặt. Để tỏ lòng coi trọng nên hắn ta mới ra quyền toàn lực, nhưng đường đường lãnh tụ của đoàn du lịch Hope mà chỉ cỡ này thôi á? Người này đánh thắng Crocodile thế quái nào vậy?
Đám lính hải quân xôn xao, đa số bọn họ chỉ nghe nói tới danh tiếng đoàn Hope chứ chưa thấy họ đánh nhau bao giờ. Nhưng thấy tận mắt chuẩn tướng Vergo một quyền đánh bay Trương Đạt Dã, quả nhiên:
"Chuẩn tướng Vergo mạnh thật đấy!"
Tình báo rằng đoàn du lịch Hope rất mạnh không sai được, cho nên chân tướng chắc chắn là chuẩn tướng Vergo mạnh hơn. Không hổ là chuẩn tướng được điều từ Tân Thế Giới tới!
"Anh Đạt Dã ơi!" Wendy và Vivi lo lắng chạy tới, mỗi đứa nắm lấy một chân nhổ Trương Đạt Dã ra ngoài. Trên mặt tường lưu lại một cái lỗ lớn hình nửa người.
"Anh không sao, không cần lo lắng." Trương Đạt Dã xoa xoa ngực, ngoài mặt cười hì hì, trong lòng chửi móa nó. Cậu thầm mắng chắc không phải lão gian tặc này cảm thấy có nguy cơ bạo lộ nên muốn nhân dịp đánh chết cậu đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận