One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 418: Thuyền đâu

Chương 418: Thuyền đâu
Chú hề Indigo trả lời: “Đại nhân Shiki, có một vài động vật trên đảo Thú Lạ sẽ tăng thêm tiến độ nghiên cứu lên nhiều đấy.”
“Vậy thì nhanh chóng bắt tay vào việc đi.” Shiki hơi suy nghĩ một chút, đảo Vương Miện lập tức bay về phía hòn đảo tên là Merveille, vùng rìa của hai hòn đảo hơi va chạm, sau một trận động đất nhỏ xảy ra trên mỗi hòn đảo, chúng sẽ được nối liền một cách thô bạo.
Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy giữa chỗ tiếp nối cả hai hòn đảo có khá nhiều khe hở, những người sợ độ cao sẽ không bao giờ dám đi qua nơi này.
Nhưng đội thăm dò của Sư Tử Vàng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt đối không sợ hãi.
Hàng chục người đàn ông to cao với thân trên cường tráng, đôi chân thì mảnh khảnh và biểu cảm lạnh tanh dẫn từng con ốc sên lớn tới, rải chúng dọc theo rìa hòn đảo.
Những con ốc sên từ từ bò về phía hòn đảo, với đôi mắt mở to nhìn sang bên trái và bên phải, tất cả những hình ảnh mà ốc sên quan sát được đều xuất hiện trên màn hình hiển thị trong phòng theo dõi, các nhân viên nghiên cứu cứ như vậy thông qua màn hình hiển thị để giám sát mọi tình huống trên đảo…
Những người đàn ông mạnh mẽ không rời đi ngay sau khi đặt những con ốc sên xuống, thay vào đó bọn họ chuẩn bị súng săn, cung tên, lồng sắt và các trang bị khác ở tại chỗ đợi lệnh, trông dáng vẻ bọn họ là muốn đợi nhân viên nghiên cứu xác nhận mục tiêu săn bắn xong thì sẽ hành động.
Lúc này, Cờ yêu Tùy Phong Nhĩ đang ngồi xổm trên cây và quan sát tất cả. Ẩn mình trong tán cây rậm rạp, cơ thể màu xanh đậm của nó chính là màu sắc tự vệ hoàn toàn tự nhiên.
Merveille chính là hòn đảo có bình dân mà nó phát hiện, Tùy Phong Nhĩ vừa chú ý tới đội thăm dò này thì lập tức tạm gác việc điều tra ngôi làng và bắt đầu theo dõi đối phương, đồng thời báo cáo mọi hành động của những người này cho Diệp Ngôn.
“Vậy chấn động vừa rồi là do hai hòn đảo va chạm vào nhau nhỉ.” Diệp Ngôn nói: “Con ốc sên to đó là gì? Thiết bị giám sát à?”
M. Danbo nói: “Tên đầy đủ của nó là Den Den Mushi truyền hình ảnh tự động di chuyển, nói đơn giản thì nó là một thiết bị giám sát di động.”
Trương Đạt Dã tấm tắc: “Trong khi các hải tặc khác, thậm chí nhiều vương quốc vẫn còn sử dụng binh lính để tuần tra và thăm dò thì Sư Tử Vàng đã kích hoạt hệ thống giám sát thông minh rồi. Không ngờ người này cũng biết cách theo kịp thời đại như vậy, đỉnh của chóp.”
“Đến rồi.” Artoria nhắc nhở.
Trong lúc trò chuyện, mọi người đã cùng đến bờ sông, nơi ban đầu bọn họ neo thuyền. Trương Đạt Dã cảm thấy may mắn vì lần phun trào núi lửa quanh đảo Vương Miện đẩy bọn họ tới dòng sông trong đảo, nếu không thì chắc chắn thuyền sẽ dừng ngoài bờ biển. Đến lúc đó đảo Crown bay lên, dù bọn họ có muốn tìm thuyền cũng không biết đằng nào mà tìm.
Nhưng…
“Thuyền tôi đâu rồi?’ Trương Đạt Dã nhìn xung quanh một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hope đâu: “Tốc độ giấu thuyền của bọn họ cũng nhanh đấy chứ.”
Diệp Ngôn nói: “Vì không ước định trước vị trí được nên đương nhiên khó tìm. Tìm bằng mảnh giấy sinh mệnh luôn đi.”
Artoria nói: “Không cần đâu, Hope đậu ở bờ sông kìa.”
“Hả?” Mọi người ngơ ngác, bắt đầu hoài nghi đôi mắt của mình.
Cho đến khi một cái đầu mèo ló ra ở bờ sông, thấy Trương Đạt Dã thì vui sướng vẫy tay tít mù.
Bấy giờ mọi người mới nhận ra rằng Hope vẫn neo ở vị trí ban đầu, chỉ là toàn bộ con thuyền đã áp sát bờ sông, sau đó nó được phủ một lớp vải ngụy trang lên trên, đường vân và màu sắc trên lớp vải hòa quyện hoàn hảo với bờ sông, nếu không chạm tay vào nó thì không thể nhận ra được.
Mọi người chui vào lỗ hổng do Tom mở ra và bước lên thuyền, Trương Đạt Dã hỏi: “Không biết thiên tài nào đã nghĩ ra ý tưởng này vậy?”
Tom chống nạnh vênh mặt, Trương Đạt Dã hiểu ngay.
Sharkler giải thích: “Vì khó tìm được chỗ giấu được nguyên con thuyền nên Tom dứt khoát dùng dù bay làm thành vải ngụy trang luôn. Giờ ngoại trừ phần thuyền ở dưới nước thì không có sơ hở nào cả.”
Brook cười nói: “Cho dù tận mắt chứng kiến mà tôi vẫn bị dọa đến suýt chút cắn lưỡi, yohohoho, dù tôi không còn lưỡi nữa.”
Tuy ban đầu đám Trương Đạt Dã hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy khá hợp lý.
Chỉ có M. Danbo là thấy rất khó tin: “Chỉ nhờ vào con mèo này à?”
Thấy dáng vẻ mọi người coi đó là điều hiển nhiên, M. Danbo bắt đầu hoài nghi đời người. Thân là một nhà động vật học, hắn chưa bao giờ thấy một con mèo thần kỳ đến vậy, cảm giác lúc trước gặp vua động vật cũng không chấn động bằng lúc này.
À đúng rồi, lúc trong bữa tiệc có nghe nói con mèo này suýt nữa đã trở thành vua động vật tân nhiệm. Lúc đó hắn còn cảm thấy rất vô lý, nhưng bây giờ bỗng nhận ra đám động vật kia thật sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận