One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 355: Không thứ gì có thể ngăn cản được (2)

Chương 355: Không thứ gì có thể ngăn cản được (2)
Hắn định đợi đến khi thực lực đủ mạnh thì xông xáo đến Tân Thế Giới, tiếp tục cướp đoạt thuyền viên ưu tú.
Cho nên nói, dù từ thuyền trưởng đến thuyền viên đều ngớ ngẩn nhưng đây là một băng hải tặc có mục tiêu và kế hoạch phát triển rõ ràng.
Nhưng mấy ngày gần đây, khi nghe được tin tức Moria của Thất Vũ Hải đã chết, Foxy cảm thấy có lẽ sẽ có cơ hội chiêu mộ thành viên cốt cán của Thất Vũ Hải hoặc là thành viên trong băng hải tặc dưới trướng hắn đến làm việc.
Vì vậy, bọn họ ôm biết bao hi vọng lên đường đến Tam giác Quỷ, giờ thì chẳng sót lại chút hy vọng gì sất.
“Các anh em, là tôi đã hại mọi người. Tôi là thuyền trưởng mà vô dụng quá!”
“Thuyền trưởng đừng nói nữa. Chúng tôi không thể bảo vệ thuyền trưởng mới là không đủ tư cách!”
Một đám hải tặc thổ lộ tình cảm, rơi nước mắt nước mũi đau khổ làm Trương Đạt Dã cảm giác mình là trùm phản diện: “Nếu hối hận thì đừng làm hải tặc chứ, quân khốn nạn!”
“Im đi, đồ thợ săn tiền thưởng hèn hạ!”
“Bọn tôi không hề hối hận khi đáp lại tiếng gọi của lá cờ hải tặc!”
“Đúng vậy! Không gì có thể ngăn được tấm lòng hướng về biển cả của đấng nam nhi!”
Chúng hải tặc rất mạnh miệng, vừa rồi còn thoi thóp cơ mà, không biết lấy đâu ra sức để mắng chửi người khác.
Trương Đạt Dã nghe bọn chúng ầm ĩ đến nhức cả đầu, chỉ đành đánh ngất những kẻ đang la hét: “Lại còn không gì ngăn cản được. Chẳng phải tôi đang ngăn cản đây à? Ước mơ hả? Phóng hỏa, cướp bóc, giết người mà là ước mơ à?”
“Mày đã làm gì với những thuộc hạ đáng yêu của tao hả?” Foxy giận dữ hét to, chẳng qua hắn đang đeo còng tay Hải Lâu Thạch, không thể làm được gì.
“Họ mắng tôi mà tôi không được đánh bọn họ được ư? Đâu ra cái lý đấy.” Trương Đạt Dã lại áp dụng biện pháp tắt tiếng thủ công cho Foxy. Ban đầu cậu còn băng bó cho người bị thương nặng với tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, giờ thì càng nghĩ càng tức.
“Sếp Đạt Dã, có cần phải thông báo với ngài Jinbe về hai tên người cá kia không?” Sharkler cảm thấy thật không trượng nghĩa khi sử dụng Karate người cá do Jinbe dạy để đối phó với người cá.
“Jinbe không bác ái đến mức quan tâm đến từng người cá một đâu. Bọn chúng tự lựa chọn làm hải tặc, bị bắt cũng không thể trách người khác được.” Trương Đạt Dã nói: “Nếu anh cảm thấy băn khoăn thì cứ liên lạc thông báo với anh ấy một tiếng.”
Cuối cùng, Sharkler vẫn chọn cách gọi điện thoại cho Jinbe. Đúng như Trương Đạt Dã nói, Jinbe chẳng những không để tâm mà còn an ủi Sharkler một lúc.
Trên thực tế, Jinbe không thể nhớ được hai người này là ai, người cá từng bị hắn đánh thì nhiều lắm, nhớ hết thế quái nào được.
Không lâu sau đó, Tom và Perona cùng nhau khiêng một rương kho báu ra khỏi khoang tàu. Chiếc rương này có vẻ khá nặng, lúc di chuyển chân của hai đứa còn run lên. Tiện đây thì kể luôn, chân của Perona lúc đi đường hơi cong vòng kiềng.
Bịch một tiếng, chiếc rương kho báu được đặt trước mặt Trương Đạt Dã. Perona lau mồ hôi trán, Tom cũng lau theo. Trương Đạt Dã nghi ngờ rằng sức mạnh và thể lực của Tom có thể điều chỉnh ngang bằng với đồng bạn hợp tác với nó.
Chiếc rương không được đầy, bên trong có một ít vàng bạc và phần lớn là tiền mặt đủ các mệnh giá khác nhau. Tom và Perona rất có trách nhiệm, ngay cả tiền xu cũng vơ vét bỏ hết vào rương.
Trương Đạt Dã lấy mấy tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Perona: “Cho em tiền tiêu vặt đấy. Chờ đến thành phố Thất Thủy, anh sẽ dẫn em đi mua đồ.”
Perona nhận tiền mà hơi ngượng ngùng. Thật ra cô nhóc sợ Trương Đạt Dã đổi ý nên đã lén lút giấu đi một ít. Hay tí nữa nhóc trả số tiền ấy về nhỉ?
Sau đó Trương Đạt Dã nhìn sang Tom, khép rương lại dưới ánh mắt mong đợi của nó, xoa đầu mèo: “Cho mày một cái xoa đầu tràn ngập yêu thương nhé. Có cảm thấy trong lòng đột nhiên có dòng nước ấm chảy qua không?”
Trên đầu Tom hiện ra dấu chẩm hỏi. Nó ôm lấy trái tim mình, không cảm giác được dòng nước ấm mà chỉ thấy đau lòng.
Đối mặt với vị chủ nhân vô lương tâm này, Tom chọn cách làm nũng.
“Được rồi, đừng ôm đùi tao nữa, cho mày, cho mày mà. Sao tự nhiên mày nặng thế, xuống đi…”
Chơi đùa với Tom một lát, mọi người chợt thấy ở đằng xa có một con thuyền lớn chạy tới, trên cột buồm treo lá cờ đại diện cho Chính Phủ Thế Giới, chắc là thuyền Tư Pháp mà bọn họ đang chờ.
Thuyền Tư Pháp không lái thẳng tới đây mà thả xuống vài chiếc thuyền nhỏ. Một đám lính hải quân chèo thuyền nhỏ tới xác nhận thân phận: “Xin hỏi cậu có phải cậu Trương Đạt Dã không?”
“Là tôi, chúng tôi là người liên hệ với hải quân.” Trương Đạt Dã chỉ vào con thuyền hải tặc rồi ném lá cờ hải tặc cho đối phương: “Đó là thuyền và toàn bộ thành viên băng hải tặc Foxy chúng tôi vừa đánh bại, cờ hải tặc của bọn chúng ở đây, xin hãy nhận lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận