One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 643: Cục cưng có giá khởi điểm 100 vạn ở đâu? (3)

Chương 643: Cục cưng có giá khởi điểm 100 vạn ở đâu? (3)
Thế là dân làng lại được chứng kiến kỳ quan mới… cá bay! Hết người cá này đến người cá khác bay từ trong biển ra ngoài, có tên rơi lên người Momoo, có tên rơi lên bờ.
Dân làng đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy tinh thần mình chấn động trong hôm nay. Lúc người cá vừa tới đã thể hiện sức mạnh để dọa sợ dân làng, bẩm sinh có được sức mạnh bắp thịt gấp 10 lần con người không phải khoác lác mà thôi, chúng phá hủy một ngôi nhà dễ như trở bàn tay vậy.
Nhưng mấy thứ này thật sự là nhóm người cá mà họ thấy lúc trước thật hả? Hay họ chưa tỉnh ngủ? Nhưng cờ của nhóm người vừa tới không phải cờ hải tặc, có phải làng mình sắp được cứu rồi không?
“Chúng tôi đến để bắt Arlong! Hắn đâu rồi?” Trương Đạt Dã vừa lên bờ đã đi thẳng vào vấn đề.
Tom cũng không nói hai lời đã ném ván lướt sóng đi, leo lên cổ Trương Đạt Dã cọ qua cọ lại.
Dân làng chỉ về phía nhà của Bellemere theo phản xạ, đang định nói gì đó thì Trương Đạt Dã đã hành động. Cậu vừa chạy vừa nói: “Diệp Ngôn và Perona ở lại trông thuyền, Wendy và Carla đi kiểm tra những người bị thương, sau đó tới cùng bọn anh!”
Perona bất mãn: “Tại sao em phải ở lại cùng anh ấy chứ?”
“Bởi vì hai người chạy chậm quá~” Giọng nói Trương Đạt Dã phiêu tán trong gió, nháy mắt đã không thấy bóng lưng của cậu đâu nữa, cái danh ‘Đạt Dã chạy như điên’ tuyệt đối không phải tự nhiên mà có.
Perona giận dỗi giậm chân, lại lần nữa hạ quyết tâm sau này sẽ rèn luyện cùng Wendy.
Diệp Ngôn không nói gì, chỉ thả Cờ yêu ra để chúng đi lục soát thuyền hải tặc của Arlong, tránh nguy cơ có cá lọt lưới.
Wendy và Carla chạy về phía bác sĩ già đang cấp cứu cho người bị thương, hỏi thăm sơ qua tình hình rồi bắt đầu hỗ trợ chữa trị.
Những người còn lại trong đoàn đều chạy theo Trương Đạt Dã cả rồi.
“Băng hải tặc Arlong có hơn trăm người cá đấy. Cô cậu có ổn không?” Dân làng nhìn đám Trương Đạt Dã rời đi, tính cả con mèo cũng chỉ có 6 người mà thôi, họ sợ mấy người trẻ tuổi không hiểu rõ tình huống, tự chui đầu vào rọ.
Diệp Ngôn nói: “Yên tâm đi, 100 người chứ mấy. Mọi người nên lo có đủ cho họ chia nhau đánh hay không nữa kìa."
“Nói thế là tự tin quá mức thì phải? Chúng là người cá đến từ Đại Hải Trình…” Dân làng nói đến đây thì ngơ ra, hình như người máy màu đen vừa nãy một mình đánh bay 10 người cá nhỉ, hơn nữa còn là đánh ở trong nước…
“Người cá? Chúng tôi đánh người cá chứ còn ai.” Diệp Ngôn biết Trương Đạt Dã tìm băng hải tặc người cá này được một khoảng thời gian rồi, không lý gì lại không hiểu rõ thực lực của bọn hắn.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Ngôn cảm giác câu nói vừa rồi của mình rất hăng hái, khi nào rảnh cậu ta phải chuẩn bị cho mình một bộ trang phục và đạo cụ phù hợp mới được.
Perona cảm thấy nhàm chán nên chạy đến chỗ bác sĩ già xem Wendy cứu người.
“Cô bé à, cháu…” Vị bác sĩ già muốn bảo cô bé này đi chỗ khác chơi, tốt nhất là trốn đi đừng để người cá nhìn thấy, thế nhưng khi thấy trên tay Wendy xuất hiện hai khối ánh sáng xanh lục thì ông kinh ngạc đến mức nói không thành lời.
“Không sao đâu ông, bọn họ sẽ không chết.” Wendy là một đứa trẻ rất lễ phép, vừa thi triển ma pháp vừa không quên nở nụ cười chữa lành với bác sĩ Nago.
Bác sĩ Nago là bác sĩ của làng Cocoyashi, một bác sĩ toàn năng tinh thông xăm hình, xóa hình xăm và khâu vết thương. Nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy phương pháp trị liệu bằng cách dùng ánh sáng lục phát ra từ tay: “Chẳng lẽ đây là năng lực của trái ác quỷ trong truyền thuyết ư?”
Perona nói qua loa lấy lệ: “Cũng tương tự thế. Ông nhìn cho kỹ là được, đừng quấy rầy Wendy cứu người.”

Một bên khác, khi nhóm Trương Đạt Dã đuổi tới nơi thì thấy cảnh Bellemere đang ngồi xổm xuống ôm Nojiko và Nami, trên đầu có vết thương đang chảy máu: “Theo quy tắc của các người, tôi dùng 10 vạn Belly mua tính mạng của 2 đứa con gái được chứ?”
“Bellemere! Đừng chết, đừng chết mà!” Nojiko và Nami khóc như mưa, 2 cô nhóc đã hiểu như thế có nghĩa là Bellemere sẽ bị những người trước mắt này giết chết.
Genzo rút súng lục ra chuẩn bị liều mạng với Arlong, Bellemere dặn dò di ngôn:
“Dù chỉ là lời nói thôi cũng được, mẹ thật sự muốn làm… mẹ của hai con…”
Trương Đạt Dã cũng không định chờ lâu, vừa đến hiện trường đã nóng lòng cất giọng the thé hét ầm lên:
“Êu~ Nghe nói ở đây có bé cưng người cá giá khởi điểm 100 vạn Belly đúng không? Đâu cả rồi? Tới cho bổn đại gia xem thử chất lượng nào!”
Tuy Trương Đạt Dã không hề kỳ thị người cá nhưng biết rằng nói như vậy gây thù chuốc oán nhanh nhất. Nếu kết hợp với Tom trên bả vai cậu đang lè lưỡi nhăn mặt trêu ngươi nữa thì năng lực trào phúng của Trương Đạt Dã lúc này đã đạt đến đỉnh cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận