One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 522: Đầu mối về kho báu (1)

Chương 522: Đầu mối về kho báu (1)
Sharkler bày ra ba phiên bản hải đồ khác nhau tại cùng một khu vực, trong đó phiên bản cũ kỹ nhất đánh dấu đường viền một tòa đảo không tên, phiên bản hơi mới hơn thì chỉ điểm một chấm tròn nho nhỏ, còn phiên bản mới nhất thì bỏ qua nó luôn.
Sharkler nói: "Hòn đảo này chắc là đảo Vàng, chỉ là không biết sao lại dần bị lãng quên. Có lẽ vì trên đảo không có người, cũng không có tài nguyên gì đáng giá."
"Tờ lệnh truy nã này cũng có gì đó không đúng, Woonan trong hình quá trẻ tuổi, hay vì thời gian lâu quá nên tài liệu có thiếu sót, đây chỉ là hình khi ông ta vừa thành danh không lâu mà thôi. Biết đâu lệnh truy nã sau cùng cao hơn 60 triệu thì sao?" Diệp Ngôn chỉ hình đính trong sách, nội tâm đương nhiên hy vọng là như vậy, nếu thế bọn họ có thể tìm được núi Vàng. Một đêm phất nhanh không phải là giấc mơ nha!
Trương Đạt Dã vẫn không tin, riêng ‘một phần ba vàng của thế giới’ đã chẳng đáng tin rồi. Chẳng lẽ Woonan là năng lực giả trái Vàng đời trước, kiểu còn trâu bò hơn Tesoro?
Nhưng hồi ấy là thời đại của Rocks chứ hả? Có nhiều vàng như thế chắc bị người đánh chết từ lâu rồi.
"Thật hay giả thì đi tìm thử là biết ngay." Trương Đạt Dã nói, dù sao bọn họ cũng đi du lịch, đi đâu chẳng phải chơi.
Cậu còn không quên an ủi Artoria: "Không phải công thức nấu ăn cũng không sao, nếu tìm được vàng cũng có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon còn gì. Với cả mấy hôm trước mua bao nhiêu công thức nấu ăn ở tiệm sách đấy thôi, đủ để ăn thử lâu lắm."
"Ừ, ừ!" Artoria gật đầu, chỏm tóc ngố lắc lư, mắt cũng sáng lên.
Sharkler hỏi: "Vậy khi nào chúng ta lên đường?"
"Ngày mai đi, tôi đi chào trung tướng Garp xong là đi luôn." Trương Đạt Dã hỏi: "Mọi người còn muốn đi đâu chơi hoặc cần làm gì không?"
Mọi người rối rít lắc đầu, kinh đô vương quốc Goa cũng không lớn, ở lại đây lâu vậy rồi, cần đi đâu chơi đều đã đi cả. Ngay cả Vương cung cấm vào còn bị Tùy Phong Nhĩ hóng hớt lẻn vào chụp lén rất nhiều ảnh.
Nói tóm lại, Vương Cung ở đây còn lâu mới tráng lệ bằng thành phố Long Cung. Mà chuyện khiến người ta nghi hoặc là quốc vương và hoàng tử đều xấu xí cùng cực, ngược lại là công chúa còn nhỏ tuổi thì có tiềm năng trở thành mỹ nữ.
Sau khi quyết định hành trình kế tiếp, Trương Đạt Dã nhớ lại chuyện của mình: "Đúng rồi, Manh Manh và Diệp Ngôn tới xem thử lực lượng tôi vừa học được là gì đi, chắc liên quan đến hai người đấy."
Thụy Manh Manh biết năng lực của Trương Đạt Dã, mong đợi hỏi: "Sếp cũng đạt được lực lượng như tôi à? Có mạnh không?"
Trương Đạt Dã nói: "Còn chưa xác định là của ai trong số mọi người. Nhưng vừa mới đạt được nên đương nhiên không mạnh bằng mọi người rồi."
Diệp Ngôn hỏi: "Muốn xem kiểu gì?"
Trương Đạt Dã nhìn mặt Diệp Ngôn: "Mỗi người cho tôi đấm một cái nhá?"
"Cút đi!" Diệp Ngôn khó chịu: "Không bằng để cho mỗi người chúng tôi đấm anh một cái, cho anh tự cảm nhận!"
"Cũng được." Trương Đạt Dã nghĩ đến chuyện mình vừa bộc phát năng lực thì lúc linh lúc chập chờn. Thôi thì hai người này đánh cũng có đau bằng Garp được đâu.
Diệp Ngôn kinh ngạc: "Thật á?"
Trương Đạt Dã khoanh hai tay trước ngực: "Nhào vô. Đánh cậu nhiều thế rồi, cho cậu đỡ nghiền đấy. Tôi đảm bảo không tránh."
"Tự anh nói đấy nhé." Diệp Ngôn cười âm trầm nắn bóp khớp tay. Cậu ta thèm nện Trương Đạt Dã từ lâu lắm rồi, tiếc là dùng pháp khí thì không hay, không dùng pháp khí thì không đánh lại. Giờ rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đại lấy việc công để báo thù riêng.
Trương Đạt Dã cười tủm tỉm: "Tới đi, đừng xót tôi làm gì."
"Anh đáng ghét thật đấy… Xem chiêu!" Diệp Ngôn tươi cười vung đấm nện lên mặt Trương Đạt Dã, trong đầu nghĩ đánh người phải đánh mặt, không thì bõ bèn gì.
Nhưng mà sau khi đánh trúng, Trương Đạt Dã vẫn không nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng không đổi.
Nụ cười của Diệp Ngôn dần biến mất, nắm lấy tay phải của mình với vẻ khó tin: " Mẹ kiếp, lại gài tôi! Sao cứng thế hả!"
Trương Đạt Dã cười hì hì: "Tôi đã bảo với cậu là tôi học thành Tekkai rồi còn gì? Giờ da mặt tôi cứng rắn vô cùng."
"Tà thuật đi!" Diệp Ngôn tức tối bất bình bỏ đi. Rèn luyện thôi, một ngày nào đó da mặt cậu ta cũng dày như thế.
Thụy Manh Manh hỏi: "Sếp ơi, xác nhận được chưa ạ?"
Trương Đạt Dã gật đầu: "Không sai biệt lắm, cảm giác không phải chân khí, chắc là ám năng lượng của cô. Hay cô cũng đấm tôi một cái cho tôi cảm nhận xem."
"Được!"
Sau đó Trương Đạt Dã bay rồi. Từ boong thuyền bay thẳng lên bến tàu.
Khoảnh khắc bay trên không trung, Trương Đạt Dã còn đang vui mừng lúc cất cánh lựa góc đủ cao, không va hỏng lan can.
Một giây sau đó, Thụy Manh Manh cũng từ trên thuyền nhảy tới, kinh hoảng nói xin lỗi: "Sếp ơi! Xin lỗi, xin lỗi sếp. Bình thường tôi toàn dùng kiếm, chưa học được khống chế nắm đấm! Cậu không sao chứ? Tôi đưa cậu đi tìm Wendy! Không đúng, tôi đi gọi Wendy tới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận