One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 835: Liên minh hải tặc (1)

Chương 835: Liên minh hải tặc (1)
Hai người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, vóc người tuyệt vời ngồi tại một bên của chiếc bàn dài chính giữa quán rượu, đối diện là hai gã to con vạm vỡ, cánh tay còn to hơn cả bắp đủi của hai cô ả. Bốn người này đang… vật tay.
"Kateai, Katebi cố lên nào!"
"Đừng có thua các chị đại!"
"Đần à? Ai có thể thắng nổi hai chị đại chứ!"
Hai chị đại này chính là Bonny Anne và Read Mary. Điểm giống nhau của họ là cả hai người đều mặc sơ mi và quần dài của đàn ông, chỗ cúc áo căng như muốn bung ra đến nơi; Điểm khác nhau là Anne đội mũ tam giác của thuyền trưởng hải tặc, bên hông giắt song kiếm, Mary thì đội khăn trùm đầu sẫm màu, bên hông giắt hai khẩu súng.
Hai người này đều coi rẻ đám ‘người thường yếu kém’ ở quê hương mình, quyết định ra biển xem thử. Vốn dĩ hai người đều mặc giả nam triệt để, thậm chí còn bó ngực cho bằng cơ, chỉ là sau khi ra biển kỳ tích gặp được lẫn nhau, dần dà không đếm xỉa chút chuyện nhỏ ấy nữa.
Với song kiếm và đôi súng trong tay mỗi người, không ai dám coi thường họ vì họ là phụ nữ. Tiện thể nhắc một câu, văn hóa xí nghiệp của băng hải tặc AM chính là do hai người này dựng lên.
'Người dám phản kháng đáng giá tôi đối xử nghiêm túc bằng vũ khí, kẻ không dám phản kháng đều là quỷ nhát gan, đương nhiên phải mắng chửi, nguyền rủa thậm tệ mới được.'
Đây là nguyên văn ban đầu Anne nói, nhưng sau khi thành lập băng hải tặc thì phương hướng phát triển dần trở nên kỳ quái, đám đàn em hình như đều không cần biết ba bảy có phải hai mốt không, chửi trước rồi tính…
Lúc này vẻ mặt hai cô gái khá là ung dung, nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với hai anh em vạm vỡ đối diện. Anh em kia ứa mồ hôi trán ròng ròng, tay run bần bật mà vẫn cố cắn răng không chịu từ bỏ.
Anne và Mary đưa mắt nhìn nhau, hai người thưởng thức những người không chịu thua như thế, sau đó thoáng gồng tay kết thúc cuộc so tài vô cùng dứt khoát.
"Aaa! Các chị đại mạnh quá đi!"
"Anh em Katebi tệ vãi!"
"Có phải sáng nay quên ăn cơm không hả!"
Chúng hải tặc bộc phát ra một tràng hoan hô và giễu cợt.
Hai anh em vỗ mặt bàn cái rầm: "Đệch, có giỏi thì bọn mày vào đi!"
Anne đứng lên dẫm chân lên băng ghế: "Chút sức ấy còn đòi thắng ông đây, luyện thêm 100 năm nữa đi!"
Cô ta và Mary không có thói quen tự xưng bà đây, trước giờ đều chỉ xưng ông đây thế lọ thế chai.
Mary thuận động tác của Anne dằn mạnh hai cốc rượu xuống bàn: "Uống nhanh! Ba cốc! Ba loại rượu trộn lẫn!"
Một thiếu nữ tóc xanh cười khanh khách bưng chai rượu tới rót, mỗi cốc ba loại rượu đúng như yêu cầu của chị đại.
Anh em Katebi mặt nhăn mày nhó bưng rượu lên, ừng ực dốc cạn…
Ở cửa, một người chào hỏi Sparrow Wyle: "Sao mày nhếch nhác thế này?"
"Phải gió?" Sparrow Wyle sợ hết hồn, thậm chí nhảy sang bên cạnh ôm ngực: "Precious, đừng có lúc nào cũng xuất hiện thình lình như thế."
Precious trên đầu đội mũ và đeo kính bảo hộ, phía dưới nửa gương mặt quấn khăn quàng, chỉ lộ ra cặp mắt. Hắn vừa bước ra khỏi bóng tối vừa nói: "Xin lỗi, nhưng tao bảo bao nhiêu lần rồi, tao là tay súng bắn tỉa, quen đứng ở góc khuất."
"Dạ vâng, trách thằng em không nhớ lâu." Ngoài hai chị đại thì Sparrow Wyle không dám chọc người này nhất, sợ ngày nào đó mình đang cõng súng phun lửa bốc phét thì bị một viên đạn xuyên qua đầu: "Mày uống rượu cũng ôm súng bắn tỉa à? Không sợ đổ rượu vào làm ướt hả?"
"Mọi người chơi hưng phấn quá, phải có người cảnh giác mới được." Precious vừa nói chuyện vừa theo thói quen dịch về phía bóng tối nơi góc cửa nhưng lại cưỡng ép bản thân nhịn lại: "Mày còn chưa nói xem sao mày lại thê thảm thế này."
"À, đánh một trận với đám hải tặc Midnight, đều tại cái thằng khốn nạn cứt chó Alifu. Nếu không phải đánh được một nửa bỗng nhiên phát hiện Hope..." Sparrow Wyle tái mặt: "Bị mày dọa cho suýt quên luôn chuyện lớn!"
Sparrow Wyle thô bạo tách đám người ra, đứng trước mặt Anne và Mary đang tìm người chơi ván tiếp theo: "Các chị ơi! Không thể tiếp tục ung dung như vậy được! Đoàn du lịch Hope sắp đến đảo Jaya rồi! Chính là đoàn du lịch Hope mới đánh bại Thất Vũ Hải Crocodile thời gian trước đấy!"
Quán rượu chợt im bặt, vô số người đang muốn chào hỏi Sparrow Wyle mà cánh tay cứng đờ giữa không trung. Cây có bóng, người có danh, nhờ sự tuyên truyền cực lực của Morgans mà sức uy hiếp của đoàn du lịch Hope đối với hải tặc đã vượt qua cả Thất Vũ Hải.
Ngay cả chủ quán đứng sau quầy rượu lau ly cốc cũng khựng lại. Ông ta đương nhiên có nghe nói về danh tiếng của đoàn du lịch Hope, đó là một đoàn thể được xưng là khắc tinh của hải tặc. Nghe nói từ khi họ ra biển đến nay, không hải tặc nào có thể chạy trốn khỏi tay của họ.
Nhân vật lớn như thế sắp đến đảo Jaya, khó mà đánh giá được đây là chuyện tốt hay chuyện xấu với hòn đảo bị hải tặc đóng chiếm triệt để này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận