One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 171: Diều Diều Diều Diều Diều… (2)

Chương 171: Diều Diều Diều Diều Diều… (2)
"Khoan đã." Trương Đạt Dã gọi hắn lại: "Không phải lúc nãy anh nói mình rất rảnh rỗi à?"
"Hôm nay tận hứng rồi."
"Thì còn ngày mai nữa cơ mà. Tôi giới thiệu cho anh một người thú vị nhé." Trương Đạt Dã sợ hắn không chịu nghe nên nói thật nhanh.
"Daz Bone, năng lực giả ăn trái Supa Supa, toàn thân đều có thể biến thành lưỡi kiếm, nghe nói là khắc tinh của tất cả các kiếm sĩ. Hiện tại người này mang danh hiệu Mr.1 trong một tổ chức tội phạm tại Alabasta. Nếu anh rảnh thì có thể tìm người này chơi một hồi. Đừng có nhìn tôi như thế, đúng là tôi có thù oán với tổ chức vớ vẩn kia của anh ta thật. Nếu anh chém chết được người đấy thì tôi vô cùng cảm ơn."
Mắt Diều Hâu không phải kiểu người dễ dàng bị người khác sai sử, nhưng nếu gặp người làm hắn cảm thấy hứng thú thì hắn cũng không ngại đến chém mấy cái.
Giống như khi ở cuộc chiến đỉnh cao, hắn hứng thú với thực lực của Râu Trắng đã lập tức ra tay, hứng thú với Luffy cũng chém mấy nhát.
Sau đó Tóc Đỏ lên sân khấu, hải quân muốn giữ hắn cũng không được, đây là một người tốt làm việc tùy theo hứng thú.
Thế nên Trương Đạt Dã nói với hắn có một người giống như Mr.1 để thử xem có thể gọi lên hứng thú của hắn hay không. Tốt nhất có thể ngáng chân vua Cát một tí.
Mihawk không bày tỏ ý kiến, xoay người rời đi, mà lại không đi được.
Một con mèo mặc trang phục kiếm sĩ cản đường hắn
Kiếm sĩ Tom, xin xuất chiến!
Tom mặc trang phục kiếm sĩ màu đỏ, tay nắm chuôi kiếm Tây Dương, đầu đội mũ rộng vành màu đen khá giống kiểu mũ của Mihawk, trông rất có tinh thần.
Lúc này, Tom nâng kiếm lên trước người, tay trái nắm mũi kiếm, tay phải dùng sức làm thân kiếm cong lên. Sau đó nó thả tay trái làm mũi kiếm bắn ra, thân kiếm đặt ngang, bày ra tư thế tấn công.
Mihawk nhìn về phía Trương Đạt Dã: "Cậu có ý gì đấy?"
"Khụ... Chắc là… đại khái là nó muốn so kiếm với anh." Khí thế Trương Đạt Dã hơi yếu. Để một con mèo diễu võ dương oai cản đường người khác là hành vi khiêu khích, người ta chém một nhát cũng tính là hợp lý hợp tình thôi: "Nói ra chắc anh không tin. Thật ra Tom mạnh lắm nhé."
Mihawk cảm giác thằng nhóc miệng lưỡi trơn tru này không đáng tin cậy chút nào, nhưng đôi mắt mách bảo hắn rằng nhóc ranh này không nói dối. Mihawk nhìn về phía Artoria.
"Tom thật sự rất mạnh, theo mọi ý nghĩa." Artoria không biết phải hình dung thế nào, chỉ có thể mỉm cười lễ phép: "Nếu anh cảm thấy hứng thú thì có thể thử một lần, ra tay toàn lực cũng không sao."
"Toàn lực?" Lời này của Artoria đủ để khơi dậy hứng thú của Mihawk, hắn lại rút hắc kiếm ra, không sử dụng kiếm nhỏ vì Artoria nói để hắn dùng toàn lực.
Lúc trước đã cảm thấy con mèo này cũng biết dùng kiếm, thế thì thử một lần cũng tốt. hắn nhìn Tom: "Chết cũng không sao chứ hả?"
Tom ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu đáp lại.
"Được." Mihawk nâng kiếm lên, không ngờ một con mèo lại quyết đoán đến thế, giỏi hơn chủ nhân của nó nhiều.
Nhưng Trương Đạt Dã cảm thấy hình như hắn hiểu lầm sâu sắc. Tom lắc đầu ý bảo nó không muốn chết đấy chứ?
Tom thấy đối phương đồng ý, nhấc kiếm đâm thẳng: "A ha!"
Mihawk tiện tay vung kiếm, khẽ cau mày.
Kiếm Tây Dương trong tay Tom quơ múa một lát, thoáng cái đã ra mấy chục chiêu cùng lúc. Mihawk cầm kiếm bằng một tay, chỉ hơi nhúc nhích mũi kiếm đã có thể đẩy bay toàn bộ đòn tấn công của mèo, thậm chí chân cũng không xê dịch chút nào.
Lúc này Mihawk cảm thấy hơi nghi ngờ, tuy con mèo này cầm được kiếm, tốc độ ra kiếm vừa rồi cũng không tệ lắm nhưng chiêu thức rất non nớt, bước chân lộn xộn, sức mạnh cũng không đủ. Tài mọn này mà đáng giá Artoria để hắn ra tay toàn lực à?
Mihawk nghĩ tới đây lập tức ra tay phản công, nhanh chóng phất một kiếm, tốc độ vượt xa tốc độ nhanh nhất Tom vừa thể hiện.
Keng! Vẻ mặt Tom hơi hoảng loạn, nhưng lập tức dùng thanh kiếm của mình đánh bay hắc kiếm.
Kiếm Tây Dương quất lên mặt bên hắc kiếm như một chiếc roi, làm hắc kiếm xẹt qua bên tai Tom, không đứt lấy một cọng lông.
"Thú vị." Mihawk cảm giác sức lực của Tom vừa rồi lẽ ra không đủ để lay chuyển kiếm của mình mới phải, thế mà kiếm của hắn lại bị đánh bay.
Mihawk không hề thu kiếm, ngược lại xoay thân kiếm đổi thành chém ngang, tốc độ còn nhanh hơn một chiêu vừa rồi.
Tom vội vàng hạ người rụt cổ xuống, cái mũ trên đầu nó không kịp phản ứng theo nên lộn mấy vòng trên không trung, chờ Tom đứng thẳng mới lại rơi lên đầu nó.
"Là trùng hợp hay thực lực?" Trên mảnh giấy sinh mệnh của Mắt Diều Hâu Mihawk có viết rõ, hắn không chỉ có năng lực nhìn thấu kiếm thuật mà còn có thể xem thấy lực lượng thuần túy trước mắt. Thế mà lúc này đây hắn lại xem không hiểu một con mèo.
Hắc kiếm trong tay liên tiếp chém tới, nhưng bất kể tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh hay chậm, chú mèo trước mắt luôn có thể dùng đủ tư thế khó có thể tưởng tượng tránh thoát, đã thế còn lần nào cũng tránh sát sàn sạt, kiểu thiếu một li thôi sẽ rơi mất một cọng lông vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận