One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 160: Dân thường tốt bụng nhiệt tình Trương Đạt Dã (1)

Chương 160: Dân thường tốt bụng nhiệt tình Trương Đạt Dã (1)
Artoria hỏi; "Hải quân cũng sẽ ra tay với Keimi à?"
Trương Đạt Dã nói: "Không đến nỗi ra tay ngay trước mặt chúng ta đâu. Nhưng tôi không thể bảo đảm rằng hải quân nào cũng là người tốt. Đề phòng một tí thì hơn."
Artoria gật đầu: "Tôi biết rồi. Keimi, đi với chị về quán rượu trước nhé? Đúng lúc đưa em đi tham quan một lần."
"Vâng." Keimi đồng ý, sau đó rất là tự trách: "Em xin lỗi, đều do em chạy loạn, gây thêm phiền phức cho mọi người."
Artoria ôm Keimi, xoa nhẹ đầu cô bé: "Chúng ta là bạn mà. Em chỉ đến tìm bọn chị chơi thôi, em có lỗi gì đâu?"
"Đúng đấy Keimi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi quán rượu trước đi, lát nữa bọn anh về sau." Trương Đạt Dã an ủi: "Nói nhỏ cho em biết nhé, Tom giấu rất nhiều đồ ăn vặt sau tủ rượu, em cứ tìm mà ăn."
Keimi lộ ra vẻ mặt tò mò, hai mắt Artoria tỏa sáng lấp lánh.
"Meo?" Cái đầu nho nhỏ của Tom hiện ra dấu hỏi chấm to to. Vì sao kẻ tổn thương lại là mèo?
Tom nhảy nhót xua tay chối, đích thân biểu diễn cái gì gọi là lạy ông tôi ở bụi này.
Trương Đạt Dã gật đầu, cố làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu rõ: "À, hóa ra không phải Tom giấu đâu. Thế thì ăn hết cũng không sao cả."
Tom lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó dùng cả hai tay nắm chặt vạt áo Trương Đạt Dã, lắc đầu van nài.
"Ha ha..."
Trong tiếng nói cười, đoàn người chia làm hai ngả.
Trương Đạt Dã nhớ lại lời dặn dò của thiếu tá Kuro, muốn đổi tiền thưởng có thể gọi điện thoại trước cho hắn, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cũng tiết kiệm thời gian tiến hành thủ tục.
"Reng reng reng... Cạch."
Mồm của Den Den Mushi phát ra giọng nói biếng nhác: "Xin chào, đây là bộ phận đổi tiền thưởng của căn cứ hải quân GR66, tôi là Kuro."
"Chào thiếu tá Kuro, tôi là Trương Đạt Dã."
"Là cậu em Đạt Dã à, có chuyện gì không?" Thiếu tá Kuro hỏi.
Trương Đạt Dã đáp: "Chuyện là… Tôi bắt được ba tên tội phạm truy nã, đang định tới đổi tiền thưởng."
Kuro lặng đi một thời gian: "Tổng cộng khoảng bao nhiêu tiền thưởng?"
Trương Đạt Dã nói: "Trước lúc đánh ngất xỉu quên hỏi mất rồi. Chắc phải mấy chục triệu gì đấy?"
“Két~ Két!” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng chân ghế ma sát với mặt đất.
Trương Đạt Dã nghiêm trọng hoài nghi người này gác chân lên bàn uống trà đọc báo, nhàn nhã làm biếng trong thời gian làm việc.
"Có vấn đề gì à?"
"Không vấn đề, không vấn đề gì. Cậu có thể tới luôn, cứ tìm sĩ quan phụ tá của tôi là được. Cậu từng gặp cậu ta rồi đấy." Thiếu tá Kuro vội vàng đáp xong, sau đó cúp điện thoại.
Trương Đạt Dã nhìn Den Den Mushi ngủ say: "Cứ thấy là lạ ở đâu nhỉ. Chắc không phải chờ chúng ta vừa đến nơi sẽ có một trăm tám mươi tay đao phủ nhảy ra, băm Tom thành mảnh vụn chứ?"
Tom hơi sợ, Thụy Manh Manh hỏi hộ nó: "Sao lại băm thầy Tom?"
"Bởi vì chỉ mình nó mới băm được thành mảnh vụn thôi, chúng ta không cần chờ tới lúc bị băm đã chết ngắc rồi." Trương Đạt Dã vừa nói vừa tự mình bật cười.
"..." Thụy Manh Manh câm nín mấy giây: "Sếp này, truyện cười của sếp sởn tóc gáy quá."
Tom quyết định tối nay sẽ thêm một thìa muối vào bát cơm của chủ nhân nhà nó.
...
Lại đến căn cứ hải quân quen thuộc, lính hải quân đứng gác ngoài cửa thấy ba người trên xe kỳ lạ thì tò mò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trương Đạt Dã giải thích: "Ba người này đều là năng lực giả vô cùng nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể tạm thời ngâm họ trong nước biển."
"Thì ra là thế." Binh lính cảm thấy kính nể. Người có khả năng bắt được năng lực giả thì chứng tỏ khá mạnh: "Mời đi theo tôi."
Trương Đạt Dã kéo xe đi cùng hắn tới chỗ đổi tiền thưởng quen thuộc, lại không thấy người quen nọ.
"Xin lỗi cậu Đạt Dã, thiếu tá Kuro có việc phải tạm thời rời đi, lần này để tôi phụ trách đổi cho cậu." Sĩ quan phụ tá từng gặp vài lần hơi lúng túng nói.
Trương Đạt Dã không hiểu chuyện này có gì đáng để xin lỗi: "À, không sao đâu. Ai đổi cũng thế cả thôi."
Nhưng từ lúc gọi điện thoại đến bây giờ mới bao lâu chứ, việc đột xuất này cứ quái quái thế nào ấy nhỉ. Không biết còn tưởng trốn mình đấy?
Thật ra thì Kuro có ở đây hay không cũng chẳng vấn đề gì, đằng nào cũng là người khác làm việc. Sĩ quan phụ tá nhanh chóng tìm ra lệnh truy nã của ba người nọ:
"Cá mập vay nặng lãi Galdino, tới từ biển Nam, thưởng truy nã 24 triệu Belly. Gem biên giới, tới từ biển Nam, thưởng truy nã 10 triệu Belly. Mikita buôn lậu, tới từ biển Tây, thưởng truy nã 7 triệu 500 nghìn Belly."
Trương Đạt Dã nghe rất hứng thú. Cậu chỉ biết ba người này là thành viên của Baroque Works, lần đầu tiên nghe nói tới chuyện của họ trước khi gia nhập tổ chức, thậm chí tên cũng rất xa lạ.
Nghe ý tứ thì Mr.3 là một tên cho vay nặng lãi, Mr.5 làm lính đánh thuê ở biên giới, Miss Valentine là tội phạm buôn lậu đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận