One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 273: Khoản tiền mua thuyền cuối cùng (1)

Chương 273: Khoản tiền mua thuyền cuối cùng (1)
"Thế sao ông ta lại thành thế này?" Trương Đạt Dã nghi hoặc. Người này trông rõ thảm, miệng còn đang thở ra khói đen kia kìa.
Thụy Manh Manh giải thích: "Vừa rồi tôi đánh với ông ta, đánh rồi đánh, sau đó tự nhiên có viên đạn đại bác nổ đoành trên đầu ông ta. Sau đó… sau đó thành thế này. Tôi còn đang cảm thấy ông ta rất đáng gờm, kinh khủng hơn tên hải tặc hơn 20 triệu Belly mấy hôm trước nhiều."
Trương Đạt Dã nhìn về phía Tom, hôm nay cũng chỉ có chiếc Tom châm kho đạn là có khả năng liên quan đến pháo thôi.
Tom nghẹo cổ như đang nghĩ xem rốt cuộc mình bắn phát pháo kia hay chưa.
Lúc này, Sharkler xác nhận thân phận của ba tên: "Thuyền trưởng băng hải tặc Súng Kíp - Atosu Tiều Tụy, thưởng truy nã 50 triệu Belly. Đội trưởng đội một Porutosu Chính Trực, thưởng truy nã 30 triệu Belly. Đội trưởng đội hai Aramisu May Mắn, thưởng truy nã 20 triệu Belly. Cộng lại tổng cộng 100 triệu Belly, kinh phí mua thuyền của chúng ta coi như đủ rồi."
"Hề hề? Cứ thế tới tay 100 triệu Belly à?" Trương Đạt Dã vui vẻ. Băng hải tặc có tới ba con thuyền đúng là không phải cá tôm tép riu.
Thụy Manh Manh tò mò hỏi: "Tại sao thuyền trưởng băng hải tặc Súng Kíp lại dùng kiếm để chiến đấu với tôi?"
Trương Đạt Dã nhìn quần áo, trang sức của chúng: "Mấy người này chắc là điểu thương thủ, một kiểu… nghề nghiệp giống ngự lâm quân ấy. Điểu thương thủ không nhất định phải dùng súng để đánh nhau, giỏi kiếm thuật là chuyện bình thường thôi."
"Ồ." Thụy Manh Manh gật đầu, lại nói: "Tôi còn một thắc mắc. Theo lý thì chẳng phải thuyền trưởng nên ở trên con thuyền to nhất ngay chính giữa à? Sao ông ta lại ở trên con thuyền nhỏ nhất này?"
"Cái này cô có thể hỏi thẳng ông ta." Trương Đạt Dã đá đá Atosu nằm trên boong giả chết: "Tôi thấy ông mở mắt rồi, trả lời câu hỏi đi."
Sức sống của người này cũng ngoan cường thật, đại bác bắn nổ đầu mà còn không chết. Tất nhiên, có khả năng là do viên đại bác kia xuất từ tay của Tom.
Atosu đang len lén quan sát địch thì giật thót, bật người đứng dậy muốn cầm kiếm phản kháng, lại bị ba cây kiếm lần lượt gác lên cổ.
Atosu lập tức buông kiếm, đàng hoàng nói: "Thì là... Bởi vì nếu gặp phải hải quân, bọn họ sẽ tấn công trọng điểm vào con thuyền ở giữa. Thế nên… nên tôi chọn con thuyền nhỏ trông tầm thường nhất."
"..."
Nói rất có lý, phù hợp với phong cách trước sau như một của nhân vật phản diện mà Trương Đạt Dã từng gặp ở nơi này.
Sau khi hỏi một vài vấn đề, xác nhận tình báo của Sharkler không sai là có thể gọi cho căn cứ hải quân, để bọn họ tới dẫn người.
Chờ đến khi trung tá T-Bone lái quân hạm tới vớt từng tên hải tặc đưa đi, đám Trương Đạt Dã cũng theo tới căn cứ hải quân lĩnh tiền thưởng, thuận tiện gọi điện thoại mời đám người Goodman có rảnh tới thu thuyền hải tặc.
Tuy rằng một chiếc bị nổ thành vụn phấn, một chiếc bị chém làm đôi, còn một chiếc bị chặt gãy cột buồm.
Lúc đánh đấm có nghĩ nhiều thế đâu, giờ nhớ tới là tim đau quá.
"Lần này lại nhờ ơn cậu Đạt Dã rồi. Thời gian gần đây tổng số tiền thưởng hải tặc các cậu bắt được đã vượt qua 200 triệu, tôi muốn thay mặt dân cư phụ cận cảm ơn các cậu!" Trung tá T-Bone trịnh trọng giơ tay chào, sau đó còn khom người một cái.
"Không cần khách sáo vậy đâu, thật ra chúng tôi chỉ ra ngoài câu cá, đánh bắt hải thú thôi. Không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Nửa tháng rồi lại nửa tháng, những ngày qua gần như hôm nào cũng bận bịu với việc bắt hải tặc, đánh hang ổ buôn người, mở quán rượu… Đã gần một tháng bọn họ không nghỉ ngơi thoải mái, vất vả lắm mới nhàn rỗi ra ngoài chơi, thế mà lại đụng trúng băng hải tặc Súng Kíp không lớn không nhỏ.
Sau đó cứ thế gom đủ tiền vốn mua thuyền, thật là khiến người ngổn ngang.
Thiếu tá Kuro phụ trách đổi tiền thưởng thấy gương mặt của Trương Đạt Dã là tim giật thót một cái, sau đó thấy toàn bộ người của quán rượu đều có mặt thì nụ cười trên mặt càng vặn vẹo.
Không trách hắn được, thật sự là tháng này người của quán rượu tới quá cần mẫn. Thỉnh thoảng sẽ do Thụy Manh Manh đi một chuyến, có lúc thì là Artoria tới, lần này hiếm khi toàn bộ thành viên tới đông đủ. Thiếu tá Kuro thầm nghĩ xong đời rồi, hải tặc lần này chắc chắn treo thưởng không thấp.
Nhưng ngay khi hắn thấy trung tá T-Bone cũng ở đây thì hớn hở ra mặt. Chẳng phải có ông anh có thể chia bớt công lao phụ một tay đấy sao, vấn đề không lớn lắm.
Sau khi thuận lợi lấy tiền thưởng, trong lúc đi ra khỏi căn cứ hải quân, Trương Đạt Dã quay đầu nhìn lại một thoáng, mặt mày thổn thức và cảm khái.
"Sao vậy?" Artoria hỏi.
"Tôi đang nghĩ, chúng ta tới nhiều lần như vậy mà không bị làm khó tí nào, cũng không có đồng nghiệp thợ săn tiền thưởng đến làm chúng ta bẽ mặt. Cảm thấy hơi tiếc nuối."
Artoria: “?”
Hết thảy thuận lợi còn không được à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận