One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 830: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (2)

Chương 830: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (2)
...
Tân Thế Giới, trên Red Force, nhạc sĩ Bonk Punch đang đọc nội dung trong tờ báo cho các đồng bạn nghe:
“Bản tin kinh tế thế giới ngày 13 tháng 4 năm 1511 lịch Hải Viên, báo viết:
Sáng ngày 4 tháng 10, băng hải tặc Ngũ Phong vừa thăng lên Tứ Hoàng đụng độ với băng hải tặc Tóc Đỏ, chưa rõ nguyên nhân, nhưng đến giữa trưa, hai bên xảy ra xung đột và đại chiến gần ba ngày hai đêm!
Sau trận chiến này, băng hải tặc Ngũ Phong thương vong gần một ngàn người, băng hải tặc Tóc Đỏ chật vật trốn thoát!
Thế nhưng, băng hải tặc Tóc Đỏ chỉ có 9 thành viên và một con khỉ thú cưng, vậy mà không chịu thương vong nào trong trận này. Thế thì nên tính là ai thắng, ai thua trong trận chiến đây?
Sau đây là diễn biến chi tiết của trận chiến: ...
Xét từ những thông tin trên, băng hải tặc Tóc Đỏ không hổ là “Băng hải tặc tường sắt cân bằng nhất”!”
“Kẹc kẹc!” Một chú khỉ cường tráng đang bám vào cổ Bonk Punch, bất mãn nhéo má hắn.
Những người khác cười phá lên: “Ha ha ha, quả nhiên, Monster bị xem như thú cưng rồi!”
“Kẹc kẹc!” Monster biểu thị kháng nghị, rõ ràng nó cũng là thành viên chính thức, là đối tác của Bonk Punch cơ mà.
“Nè nè Monster, mày đụng phải vết thương của tao rồi, đau quá!” Bonk Punch phàn nàn.
Sau khi cười đã đời, Benn Beckman rít một hơi thuốc lá: “Dù trên báo chí nói chúng ta không chịu thương vong nhưng thực tế ai cũng bị thương, ‘đàn anh già’ này không dễ đối phó như vậy.”
“Tóm lại, báo chí đã nói là chúng ta thắng, vậy hãy tổ chức một bữa tiệc đi!” Shanks ở trước mặt người của mình lúc nào cũng ngây ngốc: “Nào, nào, tiệc đi, tiệc đi!”
Đầu bếp Lucky Roo thịt không rời miệng: “Biết rồi, biết rồi mà, nguyên liệu nấu ăn tạm đủ nhưng rượu hơi ít, phải mau tìm nơi bổ sung thêm mới được.”
“Còn không phải vì tên ngốc nào đó cứ hở ra là đòi tổ chức tiệc à!” Những người khác không chút nể nang khi phàn nàn về thuyền trưởng.
Dù mỗi người đều bị thương gì đấy nhưng may là quân số còn nguyên, băng hải tặc Tóc Đỏ vẫn tí ta tí tởn như trước. Có điều, trong mắt của một vài đại hải tặc ở Tân Thế Giới, của băng hải tặc Tóc Đỏ giống như một chú chó Husky trà trộn vào giữa bầy sói, nhìn thế nào cũng không cùng phong cách với bọn họ.
Phiền toái nhất chính là sức chiến đấu của chú chó Husky này mạnh một cách quá đáng, ngay cả Ochoku cũng phải mất mặt khi đối đầu với bọn họ, một khi tin tức này truyền ra ngoài thì sau này sẽ không còn ai dám xem thường bọn họ nữa.
Ngược lại, trong thời gian tới Ochoku sẽ gặp nhiều rắc rối. Mới thăng lên làm Tứ Hoàng lại bị một băng hải tặc nhỏ 10 thành viên tính cả con khỉ đánh cho tơi bời, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn rất dễ bắt nạt.
Không ai biết trong trận chiến lần này, cái gọi là ‘thương vong gần ngàn người’, kỳ thật đều là bọn tôm tép, còn thành viên cấp cao thật sự vẫn chưa phân thắng bại.
Ochoku cảm thấy rất đau đầu, cảm giác như thể tên Morgans kia đang nhằm vào hắn, hoặc là Chính Phủ Thế Giới chỉ đạo tên kia làm như vậy.
Bởi vì cứ như vậy sẽ khiến cho những băng nhóm có quy mô nhỏ và vừa thấy được khả năng chiến thắng Tứ Hoàng và thay thế hắn, sau đó liều mạng nhắm vào Tứ Hoàng ‘vừa bại trận’ là hắn, không ngừng giảm bớt lực lượng trong tay hắn.
Trừ điều này ra, Ochoku biết rằng mấy tay bạn già của mình đều không phải loại tốt lành gì, Newgate còn tốt một chút, chứ Linlin và Kaido nói không chừng sẽ làm gì đấy.
“Mẹ nó! Chính Phủ Thế Giới đúng là không phải thứ tốt lành gì!” Ochoku hùng hổ chửi rủa, cảm giác như bị người khác đâm sau lưng: “Thằng nhãi Tóc Đỏ cũng là đồ ngốc!”
Việc đã đến nước này, Ochoku cảm thấy mình chỉ có thể tìm bằng được băng Tóc Đỏ và tiêu diệt sạch sẽ bọn họ, hoặc là thu nhỏ phạm vi thế lực của mình và từ bỏ danh xưng Tứ Hoàng kia, cùng lắm chỉ là mất mặt. Hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ.
...
Mọi chuyện ở Tân Thế Giới tạm thời không dính dáng tới Trương Đạt Dã, cậu chỉ hơi bất ngờ một chút khi nhìn thấy tin tức của Shanks, sau đó bỏ tờ báo xuống và tiếp tục bài tập luyện của mình.
“Tát tay phải?” Trương Đạt Dã đeo bịt mắt bỗng nhiên ngửa ra sau, một cơn gió mạnh xẹt qua chóp mũi, chứng tỏ cậu đã đoán đúng.
“Quét chân?” Trương Đạt Dã lợi dụng tình thế và chống tay lộn ra sau, một lần nữa né được đòn tấn công của Diệp Ngôn.
“Đấm thẳng tay phải…” Trương Đạt Dã dựng thẳng cánh tay trái lên đỡ: “Phát triển thành bẻ ngược tay…”
“Này, trộm đào là quá đáng nhé!” Trương Đạt Dã tức giận nói: “Có tin là tôi thưởng cho cậu một cú kẹp chân đoạt mệnh không hả!”
Diệp Ngôn cười đùa cợt nhả: “Vào thời khắc then chốt tôi sẽ thu tay lại mà, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu có thật sự nắm vững Haki quan sát hay là quá quen thuộc với các đòn công kích của tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận