One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 380: Hoàn thành mục tiêu ăn ngon (1)

Chương 380: Hoàn thành mục tiêu ăn ngon (1)
“Bởi vì anh Đạt Dã và mọi người rất giỏi, nói không chừng họ mới là người bảo vệ hải quân, vả lại Sharkler là người máy cũng rất lợi hại.”
Bayer đứng lên, bày ra dáng vẻ của Sharkler khi biến thân rồi la lên: “Khởi động chế độ Super Mode!”
Goodman đứng bên cạnh con trai, tạo dáng đối xứng với cậu bé rồi la lên: “Khởi động chế độ Super Mode!”
Phu nhân Molloy nhìn hai cha con, mỉm cười dịu dàng.

Trên đảo Kuraigana, Mắt Diều Hâu Mihawk thức dậy và đánh bầy khỉ đầu chó xung quanh lâu đài như thường lệ.
Hắn phát hiện đám khỉ đầu chó này rất thú vị, mỗi lần chúng bị đánh thì đều sẽ học lỏm một hai chiêu kiếm thuật của hắn, thế nên hắn mới giữ lại bọn chúng, muốn xem đám ất ơ này có thể phát triển đến mức nào.
Đây là một trong những việc ít ỏi mà hắn dành để giết thời gian mỗi ngày, sau đó Mihawk cầm cây cuốc khổng lồ của mình và bắt đầu cày đất trồng rau.
Nếu những người khác nhìn thấy kiếm sĩ số một thế giới cày cuốc trồng trọt thì sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất, nhưng đây là sinh hoạt hằng ngày của hắn. Ngoài đích thân trồng rau ra, hắn còn tự mình nấu ăn thành thạo bằng một con dao và một cái thớt khổng lồ.
Sau khi xong xuôi hết công việc của buổi sáng, Mihawk chăm chỉ mới rót cho mình một cốc rượu vang, từ từ đọc báo hôm nay. Hắn không hứng thú với hy vọng của thành phố Thất Thủy gì đó ở trang đầu, nhưng lại thấy quen mắt với con mèo béo núc ních ở bức ảnh phía sau.
“Cuối cùng đã ra khơi rồi à? Artoria cũng được, Tom cũng thế, lần sau gặp mặt sẽ đánh bại tôi chứ?”

Crocodile ở Alabasta thoáng nhìn đã nhận ra con mèo rất dễ nhận biết này.
Không phải trí nhớ của hắn tốt mà chủ yếu là từ khi Baroque Works nhận nhiệm vụ bắt con mèo đến giờ, tình hình của hắn càng ngàng càng tệ.
Chẳng những tổn thất ba tên đặc công cao cấp mà còn khiến hải quân và vương quốc Alabasta cảnh giác. Trong mấy tháng hai phe nọ lục soát, đám nhân viên còn lại sống khép kín đến mức không nhận nổi bất cứ nhiệm vụ nào, có kẻ còn rút khỏi Alabasta, đến đảo khác làm thợ săn tiền thưởng.
Ngay cả Crocodile thời gian này cũng làm việc cẩn thận hơn rất nhiều, một tổ chức tội phạm bí mật quy mô lớn xuất hiện trong vương quốc, đại hải tặc như hắn bị nghi ngờ đầu tiên.
Nhưng vì hình tượng anh hùng mà hắn đã gây dựng trong nhiều năm qua đã cản trở hải quân và vương thất điều tra, vì vậy họ chỉ dò la đơn giản chứ không xâm nhập vào sâu.
Trước tình huống đó, tiến độ tìm kiếm Pluton của Crocodile chậm đi rất nhiều.
Nguyên nhân dẫn đến tất cả mọi thứ chỉ là một con mèo?
“Đoàn du lịch à? Nếu các người đến Alabasta…” Vậy hắn phải sai người mời chào người ta mới được. Nói thật, Crocodile rất thèm muốn sức chiến đấu của bọn họ.
Tin trên báo viết thuyền Tư Pháp đã áp chế một hạm đội gì đó, người có cấp bậc như hắn vừa tưởng tượng là biết đã xảy ra chuyện gì. Người của đoàn du lịch này mới là nhân tài thực thụ.

Người chú ý đến chuyện này còn có Jinbe.
Bởi vì Râu Trắng đã dùng danh nghĩa của ông che chở cho đảo Người Cá bao nhiêu năm trời nên hắn thường đến thăm băng hải tặc Râu Trắng để bày tỏ lòng biết ơn, xem xem có chuyện gì cần mình góp sức hay không?
“Sao vậy Jinbe? Anh nhìn tờ báo đó suốt cả buổi rồi, có tin tức nào đáng chú ý ư?” Thanh niên có cái đầu giống quả dứa thân quen chào hỏi.
“À, tôi thấy tin tức về người quen cũ ấy mà.” Jinbe thuật lại sơ lược tin tức trên báo.
Hôm nay hắn để ý hai tin tức trên tờ báo, một tin liên quan đến Tom, tin còn lại cũng liên quan đến Tom luôn.
Thợ đóng thuyền Tom cũng là người cá, dựa vào sức mình đã vực dậy một thành phố của loài người, chuyện này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với đảo Người Cá.
Còn chú mèo Tom vừa là bạn bè vừa là ân nhân của hắn có vẻ đã trải qua những chuyện đặc sắc trong chuyến ra khơi lần này, vì vậy hắn cũng vui vẻ.
Mấy hôm trước, Sharkler đã liên lạc với hắn vì bắt hai hải tặc người cá, không ngờ nhanh như vậy đã thấy tin tức của họ ở trên báo.
“Marco, tôi cần quay về đảo Người Cá bây giờ. Thất lễ rồi.”
“Khách sáo thế làm gì, nếu cần giúp gì thì xin cứ mở lời.” Marco nhìn tờ báo chừng mấy giây, thầm nhớ một cái tên.
Đoàn du lịch Hope, nghe Jinbe nói thì có vẻ đây là một đoàn thể rất thú vị.

Lúc này, đoàn thể thú vị đang trên đường đến nhà ga của đoàn tàu trên biển.
Họ đã nhờ phòng làm việc Tom trông chừng Hope Diamond, nhưng lúc tìm đến họ thì nghe Franky khoác loác hồi lâu.
Đại khái tối qua thị trưởng đã mời bọn họ dùng bữa tối, ông ấy còn khen hai học trò của Tom có tương lai rộng mở này kia.
Giờ thì Franky tuyên bố sẽ tạo ra một con thuyền vượt trội hơn cả ngài Tom, “Con thuyền trong mơ” chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận