One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 548: Jingle Bells (3)

Chương 548: Jingle Bells (3)
Tiếng động không lớn, nhưng Tom trong lúc mê ngủ vẫn mù mờ ngẩng đầu lên, chóp chép miệng, mắt thấy sắp tỉnh lại.
Trương Đạt Dã vội vàng cúi người nhặt bộ râu lên, ghé vào bên tai Tom nhẹ giọng hát ru: “Côn trùng bay, côn trùng bay*…”
*Côn trùng bay 虫儿飞 /Chóng er fēi là bài hát tiếng Trung trẻ em.
Sau một khúc hát ru, Tom lại lần nữa thở ra bong bóng nước mũi, nằm vào trong cái ổ nhỏ của mình, người co rụt lại.
Trương Đạt Dã giúp Tom dém chăn, để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, cậu còn đeo bịt tai cho nó.
[Bịt tai cách âm của Tom: Đeo chiếc bịt tai này lên, cho dù bạn có đánh chiêng hay đốt pháo bên tai thì cũng không thể nghe được chút âm thanh nào. Spike dùng cũng khen hay… Bạn sẽ không bao giờ có thể đánh thức được ai đó đang đeo bịt tai này.]
Sau khi rời khỏi phòng, Trương Đạt Dã thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy hơi nhụt chí. Cậu đã luyện tập thuật thôi miên bằng quả lắc thôi miên của Jango lâu như vậy rồi thế mà còn chẳng hiệu quả bằng một khúc hát ru.
“Động tác chậm quá đấy. Đã sắp 12 giờ rồi.” Diệp Ngôn đã mặc xong bộ trang phục tuần lộc và đứng chờ, sau lưng còn đeo cái túi vải.
“Gặp chút chuyện bất ngờ.” Trương Đạt Dã vừa nói chuyện vừa thay trang phục, sau đó nhận lấy túi vải từ tay Diệp Ngôn, bên trong là những món quà mà cậu đã chuẩn bị cho mọi người, chỉ chờ đến đêm nay để đi tặng.
Mặc dù chẳng biết có ai trong số họ tin vào ông già Noel hay không, nhưng cậu muốn mọi người cảm nhận được không khí Giáng Sinh và cảm giác nghi thức.
Trương Đạt Dã chỉnh lại bộ râu quai nón trên mặt, nhét một đống bông vào trong áo để tạo hiệu ứng bụng phệ, thử đi qua đi lại vài bước rồi hỏi: “Thấy thế nào?”
“Được đó, gần bằng một phần mười tiêu chuẩn của tôi rồi.” Tuần lộc Diệp Ngôn không biết ngại.
“Tôi cảm ơn cậu.” Trương Đạt Dã vác chiếc túi lớn trên lưng: “Được rồi, nằm xuống đi, đến lúc kiểm tra thể thực cậu rồi đấy.”
Diệp Ngôn ngơ ngác: “Anh định làm gì?”
“Cưỡi tuần lộc chứ còn làm gì.”
“Tuần lộc được dùng để kéo xe trượt tuyết chứ không phải để cưỡi!”
“Đừng cứng nhắc quá như vậy, thực hiện hành vi nghệ thuật phải có một chút tinh thần sáng tạo cái mới chứ.”
“Cút, nếu thật muốn sáng tạo cái mới thì phải để tuần lộc cưỡi ông già Noel đi phát quà mới đúng!”
“Thế thôi, cứ đi vậy cho rồi.”
Những bông hoa tuyết vẫn đang bay múa giữa trời, trên boong Hope đã đóng một lớp tuyết mỏng.
Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn bước đi để lại hàng loạt dấu chân lẫn vết guốc… Trang phục tuần lộc của Diệp Ngôn rất chân thực, ngay cả guốc tuần lộc cũng được mô phỏng theo.
Diệp ngôn quan sát vết guốc mình lưu lại, cảm thấy rất hài lòng: “Lát nữa gọi đám yêu quái lười biếng kia đi quét tuyết.”
“Khỏi cần.” Trương Đạt Dã nói: “Tự dọn tuyết cũng vui. Nói không chừng Tom, Perona và Wendy sẽ muốn nghịch tuyết.”
Trương Đạt Dã còn nhớ hồi nhỏ ở quê, mùa đông năm nào cậu cũng lên nóc nhà quét tuyết, chơi rất vui vẻ. Sau này lên thành phố học cấp 3 rồi đại học, kỳ nghỉ đông hàng năm đều không kịp về đúng đợt tuyết lớn, lâu rồi cậu chưa được trải nghiệm điều đó.
“Thế cũng được, đợi mọi người chơi chán rồi gọi bọn chúng tới dọn dẹp sau.” Với cái đám yêu quái vô liêm sỉ hệt mình, Diệp Ngôn chưa bao giờ nuông chiều luôn.
Hai người vừa thì thầm trò chuyện vừa nhanh chóng lên thềm tiến vào khu vực sinh hoạt riêng trong khoang thuyền. Cầu thang hướng thẳng hành lang, hai bên hành lang là phòng của mọi người đối diện lẫn nhau.
Phòng của Diệp Ngôn ngay bên trái cầu thang, hai phòng tiếp đó thì một cái của Trương Đạt Dã và Tom, phòng còn lại để trống, Brook ở cửa đối diện.
Hai người bước rón rén, Diệp Ngôn tế ra một Cờ quái vật vàng, gọi Tùy Phong Nhĩ hóa thành sương mù thuận theo khe cửa bay vào, xác nhận Brook đang ngủ rất say ở trên giường thì mới nhẹ nhàng mở cửa.
Phòng của Brook không khác mấy so với trước khi hắn chuyển vào, không có thêm bất cứ đồ trang trí nào, chỉ có một bộ ấm trà trên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ để uống hồng trà, cây violin đã ở bên hắn hàng chục năm được đặt trên chiếc tủ cạnh giường ngủ, cây trượng kiếm dựa nghiêng bên giường.
Lúc này Brook đang nằm ngủ say sưa, dù hắn không có mũi nhưng bong bóng nước mũi vẫn treo lơ lửng trên cái hốc lỗ mũi.
Bởi vì trong phòng mọi người đều không có lò sưởi âm tường nên khi Trương Đạt Dã phổ cập kiến thức thì dứt khoát bảo mọi người treo tất lên đầu giường. Vừa nhìn là biết Brook rất có tâm hồn trẻ thơ, cố ý chuẩn bị một chiếc tất dài 1 mét rộng nửa mét, có vẻ như chú ấy rất tham lam và muốn một món quà lớn.
Trương Đạt Dã phì cười, lấy hộp quà từ trong túi ra nhét vào chiếc tất, bên trong hộp là một cây violin rất đẹp. Trương Đạt Dã không biết nó có tốt hay không, chỉ biết là rất đắt tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận