One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 174: Không ngờ việc này cũng có thể chơi Flamingo một vố (2)

Chương 174: Không ngờ việc này cũng có thể chơi Flamingo một vố (2)
"Tao nói là thu hoạch trên phương diện kiếm thuật hoặc Haki gì đó cơ." Trương Đạt Dã biết Tom học hỏi cái gì cũng rất nhanh, vô cùng mong đợi nó có thể mang đến kỳ tích gì đó.
Tom giang tay, mắt to vô tội nhìn cậu. Nó định đánh thắng người kia rồi moi đá quý trên chuôi kiếm của người ta xuống cơ. Kết quả là bị người ta chém thảm như vậy, làm gì có thu hoạch gì.
"Thôi được rồi, tại tao suy nghĩ nhiều quá." Trương Đạt Dã lại thả Tom lên bả vai.
Trên đường đúng dịp gặp trung tá T-Bone đang dẫn đội tuần tra, Trương Đạt Dã giao Den Den Mushi kia cho hắn, khái quát đơn giản chuyện đã xảy ra.
Đến nỗi bại lộ quán rượu có tiếp xúc với Mắt Diều Hâu, Tóc Đỏ và vân vân. Đằng nào cũng không giấu được, đám khách hàng ban trưa chắc đã rêu rao tuyên truyền giúp cả rồi.
Lúc T-Bone hỏi tới, Trương Đạt Dã trả lời: "Chỉ là tình cờ gặp Tóc Đỏ một lần. Chắc lúc đó bị anh ta chú ý tới thực lực của Artoria, sau đó nói lại với Mắt Diều Hâu. Chúng tôi không có quan hệ gì với mấy hải tặc này đâu."
"Thì ra là thế, xin cậu cứ yên tâm, chỉ là hỏi thăm theo thông lệ thôi. Cảm ơn cậu ủng hộ chúng tôi." T-Bone là một người ngay thẳng, thái độ làm người giống với kiếm pháp của hắn, không có quanh co, chỉ có thẳng tắp.
Trương Đạt Dã khách sáo: "Vâng, hy vọng hải quân có thể bắt được đám người xấu trên biển kia."
"Xin thứ lỗi cho sự sỗ sàng của tôi. Không biết kết quả so đấu giữa quý cô và Dracule Mihawk như thế nào?" T-Bone cũng là một kiếm sĩ, khá là khó chịu khi danh hiệu kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới lại là một hải tặc. Lúc này thấy Artoria so tài với đối phương xong mà như không hề bị thương thì khá là mong đợi.
Trương Đạt Dã sốt sắng đáp lời thay Artoria: "Tiếc ghê, không thể thắng được hắn."
T-Bone trả lời: "Thì ra là vậy. Đúng là tiếc thật. Nhưng có thể khiến người kia cố ý tới khiêu chiến chứng minh quý cô Artoria rất mạnh. Khi nào cô có thời gian, mong rằng có thể xin chỉ bảo kiếm thuật một phen."
Artoria đương nhiên không từ chối: "Không thành vấn đề, lúc nào cũng có thể tới quán rượu tìm tôi."
...
Lúc sắp đến quán rượu, mấy người thấy một bóng người đi tới đi lui trước cửa quán rượu, trông có vẻ thấp thỏm, bất an.
"Chú Goodman ạ?" Trương Đạt Dã nghênh đón: "Sao chú lại ở đây? Có việc gấp gì à?"
"Ôi trời, em trai Đạt Dã, cậu về rồi!" Goodman kéo cậu, nôn nóng hỏi: "Nghe bọn họ nói có một Thất Vũ Hải đến gây sự với mấy đứa à? Có thật thế không?"
Trương Đạt Dã giải thích: "Đúng là có một Thất Vũ Hải tới, không phải gây sự mà là so tài kiếm thuật."
"Thất Vũ Hải thật á! Sao cậu lại dính líu với loại người như thế! Sao rồi? Không bị thương chứ?" Goodman quan sát Trương Đạt Dã từ trên xuống dưới, xem thử cậu có thiếu tay cụt chân gì không.
Trong quán rượu, Trương Đạt Dã rót một cốc rượu an ủi ông chú Goodman, kể cho hắn những chuyện đã xảy ra.
Thụy Manh Manh bận tới bận lui dọn dẹp mấy cái bàn bừa bãi bị bỏ lại khi bọn họ ra ngoài.
Artoria ra sân nhỏ đằng sau, chỉnh lý lại những thu hoạch kiếm thuật lấy được hôm nay.
Tom nghe Trương Đạt Dã nói một hồi thì không nhịn được chạy đi lục tủ lạnh. Lần nào chủ nhân kể mọi người nghe chuyện của quán rượu đều sẽ bỏ qua trận chiến của nó. Nó không vui.
"Đại khái chính là như vậy. Thi đấu xong thì anh ta đi luôn rồi, không làm khó bọn cháu." Trương Đạt Dã tổng kết, thậm chí lúc người ta muốn đi còn bị Tom nhà ta làm khó cơ.
Người trẻ tuổi từng được mình giúp đỡ lại có thể chiêu mộ bảo vệ quán đủ năng lực so chiêu với Thất Vũ Hải. Chú Goodman lựa chọn nốc cạn cốc rượu lẳng lặng tĩnh tâm: "Hố hố hố hì~ Đỉnh quá đi mất. Đấy là Thất Vũ Hải đấy nhé. Nhớ hồi tôi còn trẻ..."
"Lúc chú còn trẻ cũng có thể so chiêu với Thất Vũ Hải à?" Trương Đạt Dã cười ha hả rót thêm một cốc cho hắn, định nghe tiếp xem hắn khoác lác thế nào.
Goodman lườm cậu một cái, khoác lác khác với bốc phét nhé: "Hồi tôi còn trẻ, gặp trò hay như thế là dám đi hiện trường xem!"
"Khì~" Trương Đạt Dã cười ra tiếng, giọng ông chú nghe còn rõ tự hào nữa chứ.
"Cười cái gì, nào có chuyện gan nhỏ như đám khách của cậu hôm nay, có trò vui mà không dám xem, khoác lác cũng không ra hồn, làm tôi tưởng Thất Vũ Hải tới gây sự với mấy đứa cơ." Goodman bất mãn.
"Cảm ơn chú." Trương Đạt Dã có thể nghe ra hắn lo lắng, không nghĩ tới thân ở dị giới vẫn có người sẽ lo lắng cho mình.
Goodman khoát tay: "Cảm ơn cái gì, tôi lại không giúp được gì. Rảnh thì thỉnh thoảng đến nhà tôi chơi nhé, Molly cũng lo cho cậu lắm đấy."
"Vâng." Trương Đạt Dã gật đầu.
"Được rồi, tôi phải về dạy mấy thằng ranh kia nghệ thuật nói chuyện mới được. Cái kia gọi là gì? Phi tường trảm kích đúng không? Ha ha, một chiêu này đủ cho tôi khoác lác một năm!" Goodman hết sức phấn khởi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận